Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nói rồi còn muốn cởi áo choàng phủ lên vai nàng ấy.
Tiểu Nga siết lấy đai áo choàng, ngước mắt nhìn gương mặt đầy lo lắng của Thôi Lan Nhân, vành mắt bất chợt đỏ hoe, bỗng siết lấy tay nàng, nghẹn ngào nói:
“Doanh Doanh, có chuyện này… ta thật không biết có nên nói hay không, nhưng là chuyện hệ trọng, ta lo…”
Thôi Lan Nhân lập tức nắm chặt tay nàng ấy, trấn an:
“Chuyện gì ngươi cũng có thể nói với ta. Có phải gặp phải khó khăn gì rồi?”
“Ta đã khuyên huynh ấy rồi, ta thật sự đã rất cố gắng khuyên rồi…” Tiểu Nga nước mắt như mưa, nghẹn ngào gần như sụp đổ: “Doanh Doanh, người nghĩ cách cứu lấy Man ca ca đi! Huynh ấy không thể tiếp tục sai lầm như vậy nữa! Hôm nay huynh ấy… huynh ấy muốn chiếm cung!”
Thôi Lan Nhân hoảng hốt, bất giác đứng bật dậy:
“Ngươi… ngươi nói thật sao?! Nhưng… phu quân ta vừa mới tiến cung mà!”
Tiểu Nga rất ít khi khóc, nhưng lúc này nước mắt lại như suối trào không ngớt. Nàng dùng tay áo ra sức lau đi, nghẹn ngào nói:
“Chỉ e Trưởng công tử đã biết chuyện rồi, Cảnh Lan đã điều động binh phủ, vừa mới xuất môn!”
Thế gia vốn nuôi binh phủ bộ khúc, thường ngày sẽ không dễ gì điều động, trừ phi gặp đại sự cần huyết chiến mới đem ra sử dụng.
Mà đó chính là điều khiến Tiểu Nga lo sợ nhất, Tề Man còn không biết rằng kế hoạch của mình chưa chắc đã thiên y vô phùng.
Nếu Trưởng công tử đã biết, thì liệu… hoàng đế có biết hay không?
Nói cách khác, cậu ta cho rằng mình là bọ ngựa rình ve, nhưng nào biết có hay không con chim sẻ đang rình rập phía sau?
Nghe xong, Thôi Lan Nhân cũng hiểu rõ nỗi lo trong lòng Tiểu Nga.
Nếu thất bại, Tề Man sẽ không còn đường lui.
“Hoàng đế chẳng phải đang trọng bệnh ư? Vì sao Tề Man lại chọn lúc này…”
Thôi Lan Nhân nhíu chặt mày, nhất thời không nghĩ ra. Dẫu cho cậu ta có khát khao ngôi vị hoàng đế đến đâu, chẳng lẽ đến chút nhẫn nại chờ người băng hà cũng không có?
Tề Man đâu phải hạng người bốc đồng lỗ mãng.
Huống hồ, chuyện đại sự thế này sao có thể nhất thời xúc động mà hành động? Nếu không có âm mưu đã chuẩn bị từ lâu…
Càng nghĩ càng thấy bất ổn, Thôi Lan Nhân nghiêm mặt nói:
“Các người… có phải còn chuyện gì giấu ta?”
Tề Man gấp gáp như vậy, chắc chắn là còn có nguyên do khác.
Lúc này, Tiểu Nga cũng không giấu nữa, đành thật thà thổ lộ:
“Kỳ thực, trước đây ca ca không như vậy… Từ ba năm trước, khi biết được thân thế của mình là con trai công chúa Bắc Hồ, huynh ấy liền thay đổi.”
Thôi Lan Nhân ngẩn người kinh ngạc.
Từ nhỏ Tề Man đã có vẻ ngoài không giống nam tử Tấn quốc, thường bị những đứa trẻ khác chê cười là “tạp chủng”, “nô lệ Hồ tộc”, đến mức cái tên “Man” cũng mang theo ý sỉ nhục.
Thì ra… cậu ta thật sự mang một nửa huyết mạch Bắc Hồ.
“Hoàng đế tưởng rằng huynh ấy không biết thân phận thật, nhưng có người từng nói với ca ca, rằng hoàng đế vẫn luôn biết rõ sự tồn tại của huynh ấy, vậy mà lại mở mắt làm ngơ, trơ mắt nhìn huynh ấy chịu khổ. Trong lòng ca ca từ đó sinh hận, mới đi đến bước đường hôm nay… Ta thật sự không muốn thấy huynh ấy trở thành người như vậy…”
Thôi Lan Nhân mở to mắt, giật mình thốt lên:
“Hoàng đế biết đến hắn sao?”
Quả không sai câu “Đế vương vô tình nhất”, ngài ấy có thể nhẫn tâm đến mức ấy, để cốt nhục ruột thịt của mình lưu lạc khốn cùng, chỉ vì… cậu ta là con của một công chúa Bắc Hồ?