Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chẳng lẽ năm xưa khi sủng ái công chúa Bắc Hồ, ngài ấy lại không nghĩ đến hậu quả?
Dẫu cho trên người Tề Man mang huyết thống ngoại tộc, thì cậu ta chẳng phải vẫn là nhi tử của ông ta sao?
Nàng có thể tưởng tượng được Tề Man nhìn Hoàng đế bằng ánh mắt thế nào.
Vốn dĩ là vì Đại hoàng tử gãy chân, thân thể không còn đủ tư cách kế vị, Hoàng đế mới chợt nhớ tới một giọt máu đang trôi dạt ngoài dân gian.
Nếu Đại hoàng tử chưa từng bị thương, Tề Man đời này cũng chỉ có thể làm một “man nô”.
Khó trách cậu ta sinh lòng oán hận.
“Vậy… Bắc Hồ thì sao? Bọn họ rốt cuộc muốn gì?” Thôi Lan Nhân trầm giọng hỏi.
Tiểu Nga cắn môi, chậm rãi đáp:
“Liên hôn chỉ là cái cớ… chỉ e Bắc Hồ thực chất muốn nhân cơ hội này mà thừa hư nhập xứ…”
Trên đỉnh đầu Thôi Lan Nhân lạnh toát, rùng mình một cái, trong lòng rối loạn như tơ vò! Nàng chỉ hận lúc Tiêu Lâm vô cớ nhắc đến Tề Man, mình lại không truy hỏi thêm vài câu, để đến bây giờ rơi vào thế bị động, lòng không chút yên tâm.
Nàng nắm chặt tay Tiểu Nga:
“Đi, chúng ta đi tìm A tỷ!”
Cảnh Trừng nhất mực phản đối, sống chết không chịu để Thôi Lan Nhân ra ngoài, bởi Trưởng công tử đã sớm dặn rằng tối nay phủ phải đóng cửa, không được xuất nhập.
Thôi Lan Nhân nghiêm giọng:
“Hôm nay nhất định sẽ có chuyện lớn xảy ra!”
Cảnh Trừng đảo mắt một vòng, sắc mặt hơi mất tự nhiên, gãi gãi mặt:
“Đâu có chuyện gì lớn như vậy…”
Thôi Lan Nhân là người giỏi nhìn mặt đoán ý, lập tức quát khẽ:
“Hay thật! Các ngươi quả nhiên đều biết, nhưng lại đồng loạt giấu ta!”
Cảnh Trừng bị nàng quát đến sững người, tim đập thình thịch, chột dạ vô cùng.
Lúc này y rất ganh tỵ với cái bộ mặt cứng đờ của Cảnh Lan, nếu là Cảnh Lan, dù trong lòng có hoảng loạn đến mấy, ngoài mặt vẫn có thể không lộ chút biểu cảm nào.
Thôi Lan Nhân không định làm khó Cảnh Trừng, chỉ muốn đạt được mục đích, liền nói:
“Chúng ta không vào cung tìm Trưởng công tử, chỉ là muốn đến chỗ A tỷ của ta.”
Nghe nàng không định vào cung, Cảnh Trừng thở phào nhẹ nhõm:
“Phu nhân tìm Đại nương tử làm gì vậy?”
Thôi Lan Nhân không đáp, chỉ nói:
“Nếu ngươi không chịu đưa ta đi, thì ta và Tiểu Nga cũng sẽ nghĩ cách khác để ra ngoài. Ngươi suy nghĩ kỹ đi.”
Một lời đe dọa trắng trợn!
Cảnh Trừng trợn to mắt.
Y biết rõ bản lĩnh của Tiểu Nga, lần trước nàng ấy đưa phu nhân ra ngoài phủ, ngay cả một con chim cũng không bị động đến.
Khiến Cảnh Lan đến nay vẫn chưa ngẩng đầu nổi trước trưởng công tử.
Trong lòng Cảnh Trừng cân đo một lượt.
Thay vì để phu nhân tự ý lén ra ngoài, khó kiểm soát, chi bằng để nàng ở ngay dưới mí mắt mình, vừa có thể theo sát bảo vệ, nếu thực sự xảy ra chuyện còn có thể lập tức tìm người ứng cứu.
Cuối cùng, Cảnh Trừng chuẩn bị xe, đưa Thôi Lan Nhân nhanh chóng trở về Thôi phủ.
Nghe xong những lời Thôi Lan Nhân kể lại, Thôi Phù Ninh do dự nói:
“Ta không biết Đại điện hạ có chịu xuất diện hay không… lâu nay huynh ấy đã không để tâm đến chuyện triều chính nữa rồi.”
Từ sau khi bị thương, thái tử ngày càng u uất trầm mặc, lòng đầy phiền não, dọn đến sống ở cung điện hẻo lánh nhất, không chủ động tiếp xúc với bất kỳ ai.
Nếu chẳng phải Hoàng đế không cho phép, e là y đã sớm dọn hẳn vào một đạo quán nơi thâm sơn cùng cốc rồi.