TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 36

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương
Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Chỉ nghĩ tới chuyện một người như Tiêu Lâm, phong tư trầm tĩnh, khí độ đoan chính lại bị nàng kéo theo làm mấy chuyện “mờ ám” như vậy, ai mà nhịn được không bật cười?

Tiêu Lâm nhìn vẻ hồ hởi ngời ngời trên gương mặt nàng, chậm rãi hỏi: “Vậy ra trước kia nàng học mãi không thuộc, chẳng qua là cố ý không phối hợp?”

Nàng: “…”




Nghe xong đầu đuôi chuyện Thôi Lan Nhân nửa đêm đi trộm gà, nét mặt bà Trần giãn ra đến mức mấy nếp nhăn cũng suýt bị kéo phẳng, lắp bắp hỏi: “Là… là trưởng công tử bắt gặp con sao?”

“Phó mẫu đừng sợ, lần này bọn con là đồng phạm đó!” Thôi Lan Nhân đắc ý nói.

Có thể kéo người như Tiêu Lâm – kẻ một lòng giữ mình trong sạch – xuống nước, nàng không khoe mới là lạ!

“Đồng… đồng phạm?”

Thôi Lan Nhân đáp: “Chẳng phải tổ mẫu từng nói, thà trở nên hữu dụng với người còn hơn chỉ đơn thuần đối tốt với họ hay sao? Ta thấy Tiêu Thần Ngọc này chẳng thiếu ăn thiếu mặc, chỉ là thiếu chút… tự do.”

Bà Trần nghe xong càng thêm choáng váng — làm chuyện xấu mà lại gọi là được tự do?

“…Trưởng công tử không tức giận sao?”

Sáng nay khi trưởng công tử cho người truyền lời rằng không tới được, bà Trần đã thấp thỏm lo sợ suốt cả buổi.

Giờ thì hay rồi, biết rõ là do cô nương nhà mình gây ra, bà ấy chỉ thấy một tia hy vọng cuối cùng cũng tắt lịm.

Tiêu rồi tiêu rồi, chắc chắn trưởng công tử thấy tiểu thư chẳng khác gì cái hũ vỡ, dứt khoát mặc kệ luôn!

“Nếu phu quân không vui, con còn có thể thong dong phơi nắng thế này à?” Thôi Lan Nhân nằm dài trên ghế dưới tán cây, phe phẩy gia phả nhà họ Tạ như quạt: “Yên tâm đi, Phó mẫu. Con đã cải tà quy chính rồi!”

Dù Thôi Lan Nhân giải thích thế nào, bà Trần vẫn lo lắng không nguôi.

Cho tới tận trưa, trưởng công tử đích thân mang theo người, mang theo lễ vật đến.

Chỉ là… món lễ này không phải là trâm ngọc, vòng vàng, cũng chẳng phải son phấn hay nước thơm, mà là một tấm đồng kính được viền bạc dát vàng.

Mà thật sự là một tấm đồng kính rất lớn, cao bằng người, hai bên chân đặt lên bốn linh thú bằng đồng đạp đất, có thể vững vàng đứng thẳng.

Thôi Lan Nhân bước tới trước gương, gương sáng đến mức có thể phản chiếu toàn bộ hình dáng nàng từ đầu đến chân.

Nàng không nhịn được cảm thán: “Gương to thật đấy!”

Trên bàn trang điểm của nữ lang thế tộc thường đặt vài chiếc gương đồng nhỏ để chỉnh trang dung nhan, nhưng loại có thể soi toàn thân như thế này thì hiếm lắm, thường phải đặt thợ giỏi làm riêng.

Lúc này, thân ảnh Tiêu Lâm lặng lẽ xuất hiện phía sau nàng, trong gương có thể soi rõ đến cả đôi mắt hắn, đồng tử sáng nhạt trong suốt, ôn hòa và nho nhã.

“Chiếc gương này có thể giúp nàng quan sát tư thế, điều chỉnh cử chỉ bất cứ lúc nào.”

Tấm đồng kính này được chế tác bởi danh thủ, có thể soi rõ từng chi tiết nhỏ nhất, không bị méo mó. Chân đế đúc bằng sắt nặng, đến hán tử lực lưỡng cũng khó mà lay chuyển,nên không lo ngã đổ gây nguy hiểm.

Hiện giờ, trong gương là hai người, hình ảnh trước sau hòa quyện, không phân rõ khoảng cách, nhìn như đứng sát vào nhau.

Thôi Lan Nhân lặng lẽ quan sát Tiêu Lâm từ trong gương đang đứng phía sau mình.

Lúc không so sánh thì không rõ, giờ mới nhận ra vai và thân hắn rộng hơn nàng nhiều đến vậy. Mà hắn lại đứng hơi nghiêng, cánh tay buông bên hông thoạt nhìn như đã sắp chạm vào bên chân nàng.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 50 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo