Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn vốn đã biết quan hệ giữa nàng và Tề Man rất tốt, nhưng không ngờ từ thuở xa xưa như vậy, đối phương đã từng có ân cứu mạng với nàng.
Hắn đứng dậy nói: “Trễ rồi, nàng nên về sớm một chút kẻo để người khác nhìn thấy.”
“Vâng.” Thôi Lan Nhân ôm lấy phần gà quay còn lại, định rời đi, nhưng vừa bước được hai bước, lại nhớ ra chuyện gì đó, quay đầu lại hỏi: “Chuyện tối nay… chàng sẽ không kể với A nương và lão thái công chứ?”
Tiêu Lâm im lặng một lát, rồi đáp: “Nếu không ai hỏi, ta sẽ không nói.”
Với một người như trưởng công tử, có thể giữ kín không tự mình đi mách đã là đạo đức cao quý lắm rồi.
Thôi Lan Nhân biết đủ là vui, lòng nhẹ bẫng.
Nàng ôm gà quay, vui vẻ ngẩng đầu, ánh mắt long lanh cười tít: “Phu quân.”
Tối nay, hình như là lần đầu tiên hắn nghe nàng gọi ra hai chữ ấy.
Chỉ khi Thôi Lan Nhân có chuyện muốn nhờ vả hoặc có ý đồ trêu chọc mới nũng nịu gọi hắn là “phu quân”.
Tiêu Lâm đưa tay xoa nhẹ huyệt thái dương, dịu giọng hỏi: “Lại muốn gì nữa?”
“Đêm nay phu quân có cảm thấy vui chăng?”
“Vui?”
“Là chỉ chuyện hôm nay làm những điều thường chẳng dám làm, nếm thử món ngày thường không thể nếm, trong lòng có thấy khoan khoái chút nào không?” Nàng chớp mắt tinh nghịch, giục: “Có không?”
Thanh âm nàng tựa như một con cá nhỏ, liều mình chui vào khe đá hẹp, mặc cho chiếc đuôi phía sau quẫy tung làn nước trong veo thành đục ngầu, vẫn cứ muốn len vào trong để tìm cho bằng được đáp án.
Ngón tay Tiêu Lâm khẽ co lại, ẩn vào lòng bàn tay.
“…Không có.”
Tên tảng đá họ Tiêu!
Nàng hừ khẽ một tiếng, giận dỗi quay người định rời đi.
Tiêu Lâm cúi đầu, cẩn thận dùng khăn tay bọc kín phần xương gà còn lại. Nàng đi được mấy bước, càng nghĩ càng bực, cuối cùng quay phắt lại, nghi hoặc hỏi: “Thật sự là không có một chút nào ư?”
Tiêu Lâm cuối cùng cũng liếc mắt nhìn nàng một cái, đáp: “Có một chút.”
Bất luận là khẩu khí hay dáng vẻ, đều mang vẻ miễn cưỡng.
Nào ngờ nàng dường như chẳng nhận ra, lập tức hớn hở reo lên: “Vậy thì tốt quá rồi! Về sau chẳng phải chúng ta có thể thường xuyên như thế này sao?”
“Như thế nào?”
“Chính là cùng nhau vụng trộm điểm tâm khuya của lão thái gia, rồi cùng nhau ăn chút gì đó ấy mà!”
Còn dám ăn trộm nữa sao?
Có điều…
Theo hắn quan sát những ngày vừa qua, nàng đúng thật là dám làm.
Dù rằng lão thái gia không nên dùng quá nhiều dầu mỡ nhưng việc nàng lén lấy món ăn của người cũng chẳng phải đạo lý.
Buông thả một lần đã là sai, lẽ nào lại để bản thân cũng sa ngã, cùng nàng vượt ngoài khuôn phép?
Tiêu Lâm đáp: “Sẽ không có lần sau.”
Lời hắn nói không khiến nàng chùn chí, ngược lại còn khiến nàng nghĩ ra thêm một diệu kế: “Hay là, trước mặt người ngoài thiếp nghe theo chàng, nghiêm chỉnh học quy củ, gìn giữ thể diện cho Tiêu gia. Còn khi không có ai, chàng cùng thiếp chơi đùa một chút!”
Lần này, Tiêu Lâm không lập tức cự tuyệt mà ngược lại còn suy tính, liệu cuộc trao đổi này có thể khiến mọi việc tiến triển suôn sẻ hơn hay không.
“…Nàng thật lòng nguyện ý học hành nghiêm túc?”
Nghe vậy, nàng biết mình đã có cơ hội, đôi mắt lập tức cong cong, chụm ba ngón tay thề thốt: “Thật lòng, còn thật hơn cả vàng đá!”