Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tề Man đột nhiên bị ánh nhìn kia khóa chặt, toàn thân bất giác run lên.
Rõ ràng đều là những người đã bệnh đến kỳ cùng, sắp về với đất, nhưng không hiểu sao… ánh mắt ấy vẫn sắc bén như xưa.
Tựa như một lưỡi dao, chậm rãi rạch từng tấc da, cắt qua từng lớp thịt, đến khi máu thịt lộ ra… đỏ rực và tê buốt.
“Tại sao lại nhìn ta như vậy?”
“Dựa vào đâu mà nhìn ta như vậy?”
Ánh mắt Tề Man lại trở nên hung dữ.
“Vì ta sao?”
Hoàng đế chậm rãi quay về giường, ngồi xuống, nói:
“Nếu trẫm không trở nên như vậy, ngươi liệu có dám hành động? Ngươi không hành động, trẫm sao biết được ngươi, đứa nghiệt tử này, dám đi đến mức nào!”
Tề Man bật cười lạnh lẽo:
“Ta là nghiệt tử, vậy người là bậc từ phụ sao? Người ban cho ta sinh mệnh, rồi lại để ta chịu khổ sở. Khi ta lên cơn sốt giữa bùn lầy, mò xác người để kiếm sống, người ở đâu? Khi ta bới xác nơi bãi tha ma, lột áo người chết đem bán, người lại đang ở đâu?”
“Người là chí tôn cửu ngũ, nuôi con dưỡng nữ trong cung son, nhưng lại chẳng đoái hoài đến sống chết của ta. Nếu không phải y bị tàn phế, người nào có nhớ tới ta?”
Tề Man nói với tất cả nỗi bi phẫn cho những tháng năm lưu lạc, cho tất cả những gì lẽ ra cậu ta nên có nhưng chưa từng chạm tới.
Cậu ta từng cho rằng mình là kẻ hèn mọn trời sinh, nào ngờ… cậu ta vốn có thể đứng ở nơi cao nhất.
Khoảng cách giữa thân phận thực tế và chân tướng ấy làm sao khiến cậu ta không oán hận cho được?
Hoàng đế chẳng hề bị cơn phẫn nộ ấy lay chuyển, chỉ nhàn nhạt nói:
“Mẫu thân ngươi vốn tâm tư hiểm độc. Ban đầu nàng ta muốn mưu tính với tiên đế, nhưng tiên đế thân thể suy nhược, nên kế hoạch bất thành. Nàng ta liền chuyển mục tiêu sang trẫm. Trẫm để mẹ con các ngươi rời cung bình an, đã là ân điển to lớn.”
Tề Man chưa từng gặp mẫu thân mình, nhưng thế gian lại đầy rẫy những lời ca tụng tình mẫu tử. Tiểu Nga chính là người mẹ để lại cho cậu ta, để bảo vệ cậu ta.
So với người mẹ đã khuất còn lưu lại chút bóng hình che chở, thì người phụ thân này… cậu ta chưa từng nhận được gì.
“Người muốn nói gì cũng được, vì mẫu thân ta đã chết, chẳng còn ai nhảy ra mà vạch trần lời nói dối của người. Nhưng ta sẽ không tin, bởi vì người vốn dĩ là kẻ giả dối!”
Hoàng đế khẽ cười:
“Cha con chúng ta vốn chẳng có bao nhiêu tình nghĩa, trẫm càng không cần dùng dối trá để níu kéo thứ tình thân hời hợt này. Ngươi nói trẫm giả dối? Cũng đúng thôi. Không giả dối với ngươi, làm sao có thể khiến ngươi lộ rõ mục đích sớm như thế này?”
Nói rồi, hoàng đế vỗ tay nhè nhẹ, như thể đang trêu chọc một con thú cưng.
“Nào, để trẫm xem thử rốt cuộc ngươi đã làm được những gì?”
Tề Man cảm thấy như bị sỉ nhục đến tận xương tủy, hét lớn ra ngoài:
“Người đâu!”
Lập tức, cấm quân mai phục bên ngoài điện tràn vào như nước, người người áo giáp lấp loáng, vũ khí trong tay sáng loáng sắc lạnh. Đám thái giám trong điện kinh hoảng thất sắc, lăn lộn chạy trốn, rút cả vào trong góc, rúc mình run rẩy như chim sợ cành cong.
Tề Man đảo mắt nhìn quanh một lượt, sắc mặt nghiêm nghị nói:
“Ta đã dùng danh nghĩa khẩu dụ của phụ hoàng, truyền triệu các vị đại thần tiến cung. Hiện giờ họ đều bị cấm quân canh giữ. Không bao lâu nữa, sứ thần Bắc Hồ sẽ đến Kiến Khang. Hy vọng đến lúc ấy, ta đã ngồi trên long vị Đại Tấn.”