TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 364

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

“Sau khi công chúa Thành An qua đời, có người cố ý mời vị pháp y kinh nghiệm dày dặn đến kiểm tra lại. Mẫu thân ngươi không phải tự tử, mà là bị người khác siết cổ rồi nguỵ trang thành tự thắt cổ. Còn vì sao lại phải làm thế… ta nghĩ ngươi có thể tự đoán được.”


Phan Hoằng vội vàng giật lấy bản nghiệm thi, trước tiên xem kỹ ngày tháng đúng là vào thời điểm mẫu thân qua đời. Lại nhìn kỹ phần ghi chép:


Dấu dây siết cổ đối xứng, có vết cào cấu, ngón tay duỗi thẳng, không co thành nắm…


Rõ ràng là bị người siết cổ đến chết.

“Phụ thân!” Phan Hoằng không thể tin nổi, nghẹn ngào thốt lên: “Trong lòng mẫu thân  chỉ có người, khi đó còn đang mang thai cốt nhục của người…”


Nước mắt cậu ta tuôn trào, lại ngước nhìn vị Hoàng đế trước mặt, rồi lại nhìn phụ thân mình, cuối cùng khẽ lắc đầu, giọng run run:

“Nếu đúng là như vậy… vì sao người không giết cả ta luôn cho rồi…”


Phan đại nhân mấp máy môi, nhưng cuối cùng chỉ siết chặt hàm, không thốt nên lời.


Tiêu Lâm lên tiếng:

“Không phải lão ta chưa từng nghĩ đến, chỉ là bà vú nuôi đã mang theo ngươi trốn đi, ẩn danh mai tích. Bà ấy vì giữ lại huyết mạch của công chúa Thành An mà ngay cả cháu gái ruột cũng không tiếc từ bỏ. Sau đó, ngươi được Thánh thượng cứu, lão ta chỉ đành dừng tay, từ đó dốc lòng nuôi lớn ngươi.”


Phan Hoằng chợt nhớ lại vài mảnh ký ức mơ hồ, nghe lời Tiêu Lâm nói xong thì càng thêm tin tưởng, cụp đầu xuống, nỗi bi thương đè nặng đến tê dại.


Hoàng đế lại ho khẽ mấy tiếng, chậm rãi đứng dậy, nói:


“Thiên hạ đều nghĩ rằng vì ngai vàng chí tôn, ta có thể ép chết công chúa Thành An tình như huynh muội, có thể giết đi Tiên đế thân như cốt nhục. Ngay cả ngươi, Phan Nhân Hối, cũng nghĩ như vậy. Nhưng ta… ta chưa từng giết ông ấy! Ta không giết ông ấy!”


Lục Cẩm Nhi cau mày thật chặt, rốt cuộc nhịn không được mà quát:

“Ngài nói dối!”


Hoàng đế quay đầu nhìn nàng, trong mắt không giận, chỉ mang theo chút thê lương:

“Năm ấy ông ấy đã trọng bệnh, dưới gối lại không có con nối dõi, nên mới lập thánh chỉ truyền ngôi lại cho ta. Ta không đồng ý , xưa kia cũng từng có nữ tử kế thừa nghiệp cha, nhưng ông ấy nói gánh vác này không nỡ giao cho ái nữ còn thơ dại, đành làm khổ ta. Ta nói: hoàng thất suy yếu, thế gia cường thịnh, trong tình cảnh ấy mà quyền lực đổi người, thiên hạ khó phục. Ông ấy cũng không còn mặt mũi nhìn về cửu tuyền. Vì vậy, trước lúc ông ấy chết, ta phát binh công thành, đoạt lấy hoàng vị. Dưới sức ép binh mã, đám thế gia quyền quý đành dè chừng, quả nhiên quốc thế yên ổn hơn nhiều. Ta lên ngôi, nhưng chưa từng có ý tiêu diệt toàn bộ dòng họ Hoàng Phủ.


Thế nhưng hoàng phi không tin ta, vẫn mang theo công chúa bỏ trốn nơi chân trời góc bể. Ta từng nghĩ: nếu họ thật sự không biết gì cả, có thể sống cuộc đời bình an không tranh không đoạt, vậy cũng không phải chuyện xấu.


Chỉ không ngờ có một ngày… ngươi trở lại Kiến Khang, muốn báo thù vì cha mình.”


“Ngài… đã biết tất cả, vậy tại sao…” Tim Lục Cẩm Nhi đập dồn dập, vô thức lùi về sau một bước. Trong mắt nàng ta, vị Hoàng đế trước mặt kia, gương mặt tái nhợt kia… chẳng khác gì quỷ dữ từ nơi địa phủ.


“Vì sao lại để ngươi hạ độc ta?” Hoàng đế mỉm cười nhìn nàng ta, rồi chậm rãi quay đầu, ánh mắt rơi lên người Tề Man đang đứng bên cạnh:

“Tất nhiên… là vì nó.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo