Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mậu Tài tủi thân nhìn sang Trưởng công tử, sau đó cụp mắt, lặng lẽ lui về góc điện.
Tề Man lại bước lên, nói:
“Dù sao phụ hoàng người cũng sắp chết rồi, sớm một ngày hay muộn một ngày truyền vị cho nhi thần thì có gì khác biệt?”
Hoàng đế đáp:
“Ta không chỉ có mình ngươi là con. Cùng lắm thì... ở đây còn có nữ nhi của Tiên đế, so với ngươi, vẫn còn tốt hơn nhiều.”
Lục Cẩm Nhi không ngờ hoàng đế lại nhắc đến nàng ta, nàng ta còn chưa kịp tiêu hóa hết những thông tin vừa nghe được.
Chẳng lẽ… những lờiHoàng đế nói là thật? Rằng phụ hoàng thà truyền ngôi cho người khác…
Tề Man khinh bỉ cười:
“Một kẻ tàn phế và một nữ tử, người quả nhiên là phụ thân tốt của ta, từ đầu đến cuối chưa từng định trao cho ta cơ hội nào cả.”
Hoàng đế phản bác:
“Trẫm từng cho ngươi cơ hội. Nếu ngươi không ngu xuẩn đến mức bị người xúi giục làm phản, ít nhất vẫn có thể bình yên sống tiếp.”
“Bình yên sống tiếp? Chỉ là… sống thôi sao.” Tề Man cười nhạt, khóe môi nhếch lên đầy mỉa mai: “Cái mà người gọi là ban ơn, chẳng qua là để ta tồn tại, nhưng không có người, ta vẫn sống.”
Hoàng đế bật cười khinh miệt:
“Đối với nhiều người, sống đã là một thứ xa xỉ. Có vẻ hôm nay các ngươi đều không cần đến thứ xa xỉ đó nữa rồi.”
Ngay lúc ấy, từ ngoài điện vọng vào những âm thanh hỗn tạp:
Tiếng giáp trụ va chạm, tiếng đao thương ma sát, đặc biệt là tiếng bước chân chỉnh tề như sóng vỗ.
Có người đến nữa!
Đám cấm quân đưa mắt nhìn nhau, lúc này thị vệ ngoài cửa hốt hoảng chạy vào, hét lớn:
“Là… là Cảnh vệ phủ Tiêu gia!”
Đội trưởng cấm quân hoảng hốt kêu lên:
“Không thể nào! Bọn họ làm sao vào được đây?!”
Từ khi mưu tính đoạt cung, bọn họ đã sớm bố trí xong nhân lực.
Người tuần tra, kẻ canh cổng, đều đã được âm thầm thay thế. Phần còn lại, những người thuộc ca trực khác, thì đã bị chuốc rượu có pha mê dược, nhẹ thì ngủ mê mệt không dậy nổi, nặng thì hôn mê bất tỉnh.
Dù hoàng đế nắm đại quân trong tay, nhưng binh lính đều đóng ở ngoài thành Kiến Khang. Các đại thần thân cận càng bị giam lỏng trong Thái Cực cung, do cấm quân canh giữ. Dù có người mọc cánh bay ra cung báo tin, thì quân đội cũng tuyệt đối không kịp cứu giá.
Giữa đường từ doanh trại tới hoàng cung, chênh lệch thời gian đó… đủ để tất cả an bài xong xuôi.
Hơn nữa, hoàng cung vốn dĩ là nơi thủ vệ nghiêm ngặt, nếu muốn công phá vào phải có hơn vạn người, thêm cả thang mây, xe công thành… trừ phi động binh rầm rộ, chứ tuyệt đối không thể lặng lẽ lẻn vào.
Vậy nên khi nghe tin Cảnh vệ Tiêu gia đã đột nhập, tất cả đều kinh hoảng như sấm đánh ngang tai.
“Muốn thăng quan phát tài đâu chỉ có các ngươi.” Tiêu Lâm lên tiếng, giọng nhàn nhã: “Trên đời này không có bức tường nào mãi mãi không lọt gió. Có người muốn lấy công lao từ các ngươi, cũng chẳng có gì kỳ lạ.”
Hắn chậm rãi đứng dậy, giọng vẫn dịu dàng mà thấm đầy uy lực:
“Giờ nếu các ngươi bỏ vũ khí đầu hàng, thân nhân của các ngươi còn có cơ hội sống sót. Còn nếu cố chấp chống đối…”
Một tên cấm quân nóng nảy đã tháo mũ giáp ném xuống, ngắt lời Tiêu Lâm, nhìn về phía thủ lĩnh mà hét lớn:
“Giết hoàng đế! Bắt Trưởng công tử! Mở đường máu xông ra ngoài!”