TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 369

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Pạt! Pạt! Pạt!


Ngoài trời bắt đầu mưa lớn, từng hạt mưa đập dồn dập lên mái ngói, tiếng mưa rơi dồn dập như tiếng trống thúc quân.


Tề Man không chờ đợi thêm, lập tức rút lấy thanh đao bên hông một cấm quân, lao thẳng về phía hoàng đế!


Trong điện lập tức hỗn loạn.


Một phần cấm quân đã âm thầm phản bội từ trước, hai phe lập tức lao vào chém giết, đao thương loang loáng, máu tươi nhuộm đỏ cả sàn đá trắng.


Phan Hoằng thấy phụ thân bị người đá ngã xuống đất, trong lòng không đành, định tiến lên đỡ lấy. Nhưng vừa bước được nửa bước, cậu ta lại nghĩ đến mẫu thân, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, quay người kéo theo Lục Cẩm Nhi chạy ra ngoài.


Bên ngoài, cấm vệ nghe thấy động tĩnh, từng người từng người xông vào như vũ bão.


Mậu Tài lúc này chạy đến trước mặt Hoàng đế, run rẩy giơ cao một bình sứ nhỏ vô dụng, bộ dáng định liều mình che chở.


Hoàng đế nhìn bóng lưng gầy guộc của tiểu thái giám, giễu cợt:

“Ngươi cũng là người của Trưởng công tử, vì sao vẫn trung thành với trẫm như thế?”


Mậu Tài run rẩy đáp:

“Lang quân nói, Bắc Hồ hổ rình từng bước, vẫn cần Thánh thượng đứng ra giữ vững đại cục.”


“Ngươi quả là trung thành với hắn.”


Ngay lúc đó, một tên cấm quân vọt tới gần Hoàng đế. Mậu Tài sợ hãi thét lên, vung bình sứ ném loạn, chẳng trúng ai, ngược lại bị ánh thép lấp lánh trước mặt dọa cho hai chân nhũn ra, suýt quỳ sụp xuống.


Hoàng đế vung tay hất Mậu Tài sang một bên, rồi rút thanh kiếm dài giấu dưới lớp chăn, lạnh lùng đâm thẳng vào yết hầu cấm quân kia.


Tên lính không kịp phòng bị, cổ lạnh buốt, ngửa đầu đổ vật xuống đất.


Mậu Tài kinh hãi nhìn hoàng đế.


Hoàng đế chậm rãi nói:

“Sao trẫm có thể đem toàn bộ sinh mệnh mà đặt cả vào tay thế gia được?”


Ngài ấy dùng kiếm gõ nhẹ lên vai Mậu Tài, khóe môi nhếch lên, cười ngông nghênh.


Mậu Tài toát mồ hôi lạnh đầy trán, trong lòng bỗng thoáng qua một suy nghĩ đáng sợ: Phải chăng Trưởng công tử đã sớm biết Thánh thượng không thực sự bị trúng độc, tất cả chỉ là một màn kịch?


Giả vờ suy yếu, chỉ để nhìn rõ ai sẽ là người phản bội.


Nếu lúc ấy bọn họ thực sự chọn giúp Tề Man, liệu có phải đã sớm rơi vào cái bẫy mà cả phụ hoàng lẫn nhi tử âm thầm giăng sẵn?


Tâm tư của cả hoàng đế và Trưởng công tử đều sâu không thấy đáy. Mậu Tài cảm thấy lưng mình ướt đẫm mồ hôi.


“Đuổi theo! Đừng để Nhị hoàng tử chạy thoát!”


Một tiếng quát lớn vang lên, hơn nửa số người lập tức ùa ra ngoài truy đuổi, trong điện chỉ còn lại mười mấy tên cấm quân bị thương hoặc đã chết, nằm la liệt trên đất, không còn sức phản kháng.


“Làm Thánh thượng kinh hãi, tội đáng muôn chết!” Những binh lính còn đứng được lập tức hướng về phía hoàng đế quỳ xuống, ôm quyền nhận tội.


Hoàng đế thu kiếm từ vai Mậu Tài, sải bước đi về phía góc điện.


Phan thị trung lúc này đầu đã vỡ, máu me đầm đìa nửa khuôn mặt, chân phải kéo lê phía sau trong một tư thế quái dị, hiển nhiên đã bị giẫm gãy.


“Xem ra Thánh thượng cuối cùng vẫn lựa chọn đứng về phía thế gia…”

Phan thị trung tựa vào tường, một thân tàn tạ, khẽ cười khổ:

“Năm đó Tiên đế và vi thần từng mơ tưởng, làm sao nhổ tận gốc lũ mọt dân mọt nước, kiến tạo lại trật tự quốc gia. Vì lý tưởng ấy, vi thần đã hao tâm tổn trí, không tiếc hy sinh... Vậy Thánh thượng thì sao? Vì sao lại trở mặt? Vì sao?!!”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo