Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rất hiếm khi có chuyện hắn không thể tập trung.
Lúc Thôi Lan Nhân bắt đầu thưởng thức món thịt nai đã được thái lát mỏng đẹp mắt thì bà Trần từ phía sau bước tới, cầm một chiếc khăn cổ bằng lông thỏ, định quàng lên cho nàng.
“Con đâu có lạnh?” Thôi Lan Nhân ngạc nhiên.
Dù hiện tại đã lập đông nhưng Kiến Khang vẫn chưa có tuyết, thậm chí lá ngân hạnh còn chưa vàng, dùng khăn lông thỏ lúc này thì hơi… quá rồi.
Bà Trần ho nhẹ, thấp giọng nói: “Là ý của đại công tử.”
Thôi Lan Nhân nhìn Tiêu Lâm trong gương đồng.
Ý là gì đây?
Nàng bỗng dưng nhớ tới tiểu thư con nhà thương gia giàu có mà mình từng “hầu hạ” năm nào, đó là một người thú vị, nuôi một con mèo tên là Tô Tô. Mỗi ngày đều thay đổi khẩu vị cho mèo còn phải phối đồ trang sức khác nhau cho nó: lúc thì dùng nhánh hoa cài hai tai nhỏ để ăn súp yến sợi cá, khi thì đeo trâm vàng lá liễu để ăn hải sâm thịt cừu băm.
Cô nương ấy từng nói: “Nhìn mèo mặc đẹp rồi ăn, đúng là cảnh đẹp ý vui.”
Cho nên, Tiêu Lâm bây giờ là định quản nàng ăn gì, còn muốn quản nàng mặc gì cho đẹp?
Coi nàng là con thú cưng biết nghe lời sao?
Thôi Lan Nhân nhún vai ra sau, hất chiếc khăn lông thỏ xuống: “Không mặc, nóng.”
Khăn vừa rơi xuống, nàng lập tức thấy ánh mắt Tiêu Lâm vội dời đi sang hướng khác, như thể đang né tránh điều gì.
Thôi Lan Nhân quay đầu lại liếc xuống vai và lưng mình.
Chẳng lẽ là vì chiếc áo đối lĩnh eo cao hôm nay để hở vai và lưng, mà hắn... sợ nhìn thấy da thịt nàng?
“Phu nhân, trưởng công tử cũng chỉ là một lòng tốt mà thôi.” Trần mụ nhặt chiếc khăn lông thỏ lên, lại đắp lên vai Thôi Lan Nhân lần nữa. Lần này nàng không lập tức phủi đi nữa, bởi vì ánh mắt của Tiêu Lâm lại một lần nữa rơi trên người nàng.
Thôi Lan Nhân liếc nhìn hình bóng Tiêu Lâm phản chiếu trong gương, bèn cố tình kéo lệch khăn lông bên vai phải xuống nửa tấc. Ánh mắt Tiêu Lâm thoáng trầm lại, như thể muốn lập tức dời đi, nhưng khi đối diện với ánh mắt nửa cười nửa trêu của nàng, lại phát hiện ra - nàng cố ý.
Mắt hắn liền nhíu lại.
Thôi Lan Nhân thì như mở cờ trong bụng, cười vui đến không nín được.
Trần mụ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì trưởng công tử ở phía sau đã đứng dậy, dịu giọng nói: “Thôi thị vẫn chưa thuần thục lễ nghi trên yến tiệc, lui xuống làm lại.”
Nụ cười trên mặt Thôi Lan Nhân chợt cứng lại, nàng giơ đũa ngọc lên nhìn quanh, rầu rĩ kêu: “...Khoan đã, sẽ lạnh mất!”
“Không lạnh.” Tiêu Lâm dứt lời, ung dung bước ra ngoài.
Ban ngày Thôi Lan Nhân nghiêm túc học lễ nghi, ghi nhớ gia phả, đến tối thì kéo Tiêu Lâm cùng “gây chuyện”.
Tiêu phủ quy củ nghiêm ngặt, ban đêm chẳng có mấy ai dám đi lại lung tung.
Chờ Trần mụ ngủ rồi, Thôi Lan Nhân lại len lén rủ Tiêu Lâm trèo cây hái quả.
Nàng trèo, Tiêu Lâm nhìn.
Cũng có lần lội ra hồ, xiên cá bơi.
Nàng xiên, Tiêu Lâm vẫn nhìn.
Nếu không phải đốt lửa sẽ gây động tĩnh sẽ khiến người khác chú ý thì Thôi Lan Nhân đã định nướng cá tại chỗ rồi.
“Chúng ta đến nhà bếp lấy chút muối nhé!”
“Làm gì?”
“Để ướp cá chứ sao! Nếu có thêm tiêu hoa và thảo quả giã nhỏ trộn thành bột, bôi lên mình cá rồi treo lên chỗ có gió hong khô thì ăn ngon lắm đấy, chàng chẳng từng ăn qua chưa?”
Đúng là đã từng ăn qua… nhưng chưa từng làm qua.