TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 39

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương
Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Những chuyện như thế này, nam nhân nhà họ Tiêu chưa bao giờ cần học.

Tiêu Lâm cảm thấy gió đêm thổi buốt, lạnh đến mức nhức cả đầu, liền day day huyệt thái dương, nói: “Mai để người làm lo là được.”

“Không được đâu, để qua đêm là cá sẽ bốc mùi ngay đấy. Trưởng công tử chắc cũng không muốn có người phát hiện ra trong viện mình treo một con cá thối chứ?” Thôi Lan Nhân cố ý dí con cá tanh tưởi sát mặt hắn.

Nhà bếp nằm ở phía bắc phủ Tiêu, hai người đi tắt qua khu giả sơn, Thôi Lan Nhân xách con cá, chẳng khác nào cầm chiếc đèn lồng cá cháy, miệng thì khẽ ngân nga một khúc điệu không rõ lời nhưng tiết tấu vui vẻ nhẹ nhàng.

Gió thu thổi lay rặng ngân hạnh trên đầu, lá vàng sột soạt rơi lả tả, có vài chiếc đậu lên tóc, lên áo hai người.

Trên mặt đất phủ đầy một lớp vàng óng như thảm, bước chân lên phát ra tiếng sàn sạt thanh thúy khiến lòng người cũng theo đó mà dịu lại. Trong khoảnh khắc ấy, tâm trạng Tiêu Lâm cũng trở nên yên bình đến lạ.

Thôi Lan Nhân vừa dò dẫm bước vào một hang giả sơn tối đen, vừa nói: “Không hiểu sao ai cũng thích xây mấy cái hang giả núi quanh vườn, quanh co khúc khuỷu như hang thỏ vậy, chẳng phải rất tiện cho người trốn à?”

Chuyện này liên quan đến nghệ thuật tạo cảnh trong vườn, mà trưởng công tử nhà họ Tiêu thì vốn là người học rộng biết nhiều, tất nhiên từng nghiên cứu sơ qua, bèn đáp: “‘Vô sơn bất thành viên’, không có núi thì không thành vườn. Đắp núi dựng đá là để tạo ra cái thú gần gũi tự nhiên. Làm giả sơn thì phải ‘tuy do nhân tạo, tựa như trời sinh’, nên hình thái đa dạng, không cố định. Còn việc trốn người… thì đúng là khá hợp với trẻ con chơi trốn tìm.”

Thôi Lan Nhân nghe xong liền xoay người lại. Đúng lúc đó, Tiêu Lâm bị một khối đá nhô ra ép phải cúi đầu, thế là mặt hai người bất ngờ kề sát.

Ánh trăng theo khe đá lấp loáng rọi vào, chập chờn trên gương mặt hắn, cảnh tượng ấy mơ hồ đến mức chẳng rõ là thật hay giả.

Tiêu Lâm đứng yên không nhúc nhích, cứ như một vị quân tử nghiêm trang vô tình lạc vào hang động yêu tinh.

Thôi Lan Nhân cố ý nhón chân, khẽ ghé sát lại gần hắn, nhẹ giọng hỏi: “Vậy khi còn nhỏ, phu quân chàng có thích chơi ở đây không?”

“Không.” Lần này Tiêu Lâm không tránh, để mặc hơi thở nàng phủ lên môi mình, thong thả trả lời: “Khi ấy ta thích ngồi trong đình trên đỉnh giả sơn đọc sách. Ai làm ồn quá… ta sẽ mách mẹ, bọn họ liền bị bắt về chép phạt sách.”

Thôi Lan Nhân nhất thời nghẹn lời.

Đổi lại là nàng, thể nào cũng chẳng ưa nổi người như Tiêu Lâm - cứng nhắc, không biết linh hoạt, suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào sách vở!

Nhưng ai bảo hiện giờ hắn là phu quân của nàng, lại còn có một gương mặt tuấn tú như thế, nhìn vào là khiến người ta ưa thích?

Thôi Lan Nhân vừa tha thứ cho Tiêu Lâm, vừa âm thầm hạ quyết tâm phải sửa ngay cái tật nhìn người chỉ nhìn bề ngoài của mình, kẻo sau này có bị hắn bán đi cũng còn ngốc nghếch mà giúp hắn đếm bạc.

Hai người bước chậm rãi, gió đêm luồn qua các khe đá khắc hoa, phát ra tiếng huýt gió rít rào như than vãn, bất giác che lấp tiếng bước chân của kẻ không mời mà đến.

Trong âm thanh của gió lặng lẽ ấy, mơ hồ vang lên tiếng nữ tử thút thít nghẹn ngào, chẳng khác nào hồn ma bóng quỷ.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 50 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo