Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lan Nhân vẫn giữ vẻ mặt bình thản, như thể chẳng liên quan gì đến mình.
Không vừa mắt công chúa là chuyện của hắn, có liên quan gì đến nàng?
Tề Man lại tỏ vẻ thành tâm khuyên nhủ:
“Hắn chịu cưới muội chẳng qua là thấy nhà họ Thôi dễ khống chế thôi, đạo lý này, muội tự ngẫm lại chẳng lẽ còn không rõ?”
Giọng điệu kia như thể đang nói: “Trên đời làm gì có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống”, nhất định là có uẩn khúc!
Trong lòng Thôi Lan Nhân hiểu rất rõ.
Nếu nhà họ Tiêu thực sự chỉ muốn tìm một nhà dễ khống chế, trong thành Kiến Khang chẳng thiếu gì lựa chọn. Hoàn toàn không cần phải chọn nhà họ Thôi.
So về danh vọng, nhà họ Thôi giờ đây đâu thể sánh với nhà họ Tiêu, thế lực cũng yếu hơn nhiều, huống chi thân phận của nàng lại đặc biệt gượng gạo.
Chỉ mới hai năm trước, nàng vẫn còn là một cô nhi ở Bạch Mạnh bên bờ Doanh Thủy.
Ngoài huyết thống danh môn, theo lời các tiểu thư quyền quý khác thì nàng chẳng còn “ưu điểm” nào đáng kể.
Còn Tiêu Lâm thì sao?
Những người bên cạnh nàng đều dùng vô số lời khen ngợi hoa mỹ để hình dung vị trưởng công tử của Lan Lăng Tiêu thị kia.
Mẫu thân nàng lại càng thẳng thắn nói: “Trưởng công tử là nhân trung long phượng nơi Kiến Khang, con có thể gả cho nó, không biết bao nhiêu tiểu thư khuê các hâm mộ đến đỏ mắt. Gặp được mối nhân duyên tốt thế này, có chịu chút khổ, chịu vài phần ủy khuất cũng chẳng đáng gì.”
Hắn tốt đến mức khiến người ta cảm thấy, ủy khuất hóa ra cũng không quan trọng.
Huống hồ, trưởng công tử có thể giữ đúng lời hứa miệng năm xưa của phụ thân, cưới nàng làm thê.
Trong mắt người đời, quả thực là khuôn mẫu đạo đức, là tấm gương mẫu mực của thế gia vọng tộc!
Chỉ có mỗi mình Tề Man là cảm thấy nàng chịu thiệt thòi.
Tuy nàng hiểu được tấm lòng ấy, nhưng cậu ta cũng không nên đem những chuyện ai ai cũng biết ra nói lại lần nữa, cứ như thể nàng là một kẻ ngốc, chỉ biết để người khác dắt mũi.
Cố gắng giữ cho giọng điệu hòa hoãn, Thôi Lan Nhân chào hỏi: “Điện hạ sao lại có nhã hứng đến nơi này?”
Nếu không phải phía sau còn có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm, nàng thật muốn xắn tay lên đào một nắm bùn đất nhét vào miệng Tề Man cho bớt lắm lời.
Qua tán cây cảnh rậm rạp, giọng nói của cậu ta lại nhẹ nhàng vui vẻ hơn bao giờ hết, đáp: “Ồ, ta thay A gia đến thăm lão phu nhân Thôi gia, tình cờ nghe nói nàng cũng sẽ tới, nên cố ý nấn ná chờ một lát.”
Thôi Lan Nhân hừ một tiếng.
Vừa rồi còn nói là “tình cờ gặp”, giờ lại thành “cố ý đợi”.
Tề Man xưa nay vẫn vậy, thật giả lẫn lộn, khiến người ta không sao phân rõ rốt cuộc là hữu ý hay vô tình.
Giống như thuở trước, cậu ta từng hứa rằng, đợi khi trở về Kiến Khang sẽ cưới nàng, để nàng mãi là tiểu nương tử tiêu dao tự tại.
Thế mà sau đó, Tề Man lại hỏi: “Thôi gia có chịu gả hai nữ nhi cho cùng một lang quân hay không?”
Dù có là thiên tử đích thân tới cầu hôn, Thôi gia cũng không thể để hai đứa con gái nhà mình làm thê làm thiếp cho một người được!
Vậy nên, lời tổ mẫu nói, Thôi Lan Nhân đã thật sự để tâm.
Nếu chẳng thể lấy người mình yêu, vậy cớ sao không chọn người tốt nhất để gả?
Nói như vậy, dẫu trưởng công tử có ôm tâm tư gì khác, nàng cũng chẳng phải ngây thơ, cuộc hôn nhân này chẳng qua là đôi bên cùng có lợi mà thôi.