Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tề Man nghiêm mặt, thần sắc nghiêm túc.
“Không tin ư? Chuyện ta từng hứa với muội, đời này đều giữ lời. Dù muội đã gả hay chưa, chỉ cần muội muốn quay đầu, ta vĩnh viễn đều chờ muội. Một lời đã hứa, nặng như Thái Sơn!”, cậu ta chau mày, vẻ mặt nghiêm nghị, làm cho gương mặt vốn tuấn tú của cậu ta hiện ra vài phần khí khái chính trực.
Thôi Lan Nhân nghiêng mắt nhìn sang Tề Man nay đã chải chuốt tề chỉnh, trong lòng khẽ lay động.
Suốt mười năm sống bấp bênh lưu lạc ấy, bọn họ đều từng tận mắt chứng kiến dáng vẻ thảm hại nhất của nhau, tình nghĩa từng cùng nhau trải qua hoạn nạn năm xưa, chắc chắn không phải giả.
Thôi Lan Nhân mới vừa cảm động một chút trong lòng, đã nghe Tề Man lại tiếp lời:
“Cái tên họ Tiêu đó thì có gì ghê gớm chứ? Ngay cả Phù Ninh còn chẳng lọt nổi mắt hắn, huống chi là muội! Ta thấy hắn tám phần là một cục đá thối, muội tốt nhất nên sớm tỉnh ngộ, lo cho tương lai của mình, đừng để đến lúc bị người dắt mũi rồi mới hối hận cũng không kịp, biết chưa?”
Thôi Phù Ninh là tỷ tỷ của Thôi Lan Nhân, nhưng lại không phải tỷ tỷ ruột cùng cha cùng mẹ. Năm xưa nàng thất lạc, phụ thân vì muốn an ủi người vợ đang gần như suy sụp vì mất con mà nhận một cô bé từ trong tộc làm con nuôi.
Mẫu thân Thôi Lan Nhân đã dồn hết tâm huyết, mười mấy năm dạy dỗ Thôi Phù Ninh thành nữ nhi như ngọc như ngà, nổi danh tài sắc nhất thành Kiến Khang.
Từ nhỏ trong nhà có khách quý đến, những dịp cần thể hiện tiểu thư Thôi gia đoan trang hiểu lễ nghĩa đều là do tỷ tỷ ra mặt.
Bấy nhiêu đủ thấy, trong lòng mẫu thân, dẫu nàng là con ruột, cũng không bằng người con gái đã ở bên cạnh nhiều năm.
Lời so sánh của Tề Man, nghe thì có lý, nhưng khiến chút cảm động le lói trong lòng Thôi Lan Nhân lập tức tan thành mây khói.
Nàng bước lên trước, giẫm mạnh một cái lên mu bàn chân của cậu ta, tức giận nói:
“Ngài lấy gì khẳng định ta không thể đập vỡ cục đá đó chứ?!”
Lúc Tề Man ra khỏi cửa, chân vẫn còn chưa lành hẳn, cả khuôn mặt đen sì.
Những kẻ hầu hạ bên cạnh thấy thế đều cúi rạp đầu xuống, sợ bị vạ lây, chỉ có một thiếu niên dung mạo tuấn tú thấy vậy thì kinh hoảng lao đến đón, thất thanh hỏi:
“Điện hạ làm sao lại bị thương?”
Tề Man khẽ đẩy y ra, giọng hậm hực:
“Thôi Lan Nhân tám phần là ăn nhầm pháo nổ! Ta hảo tâm nhắc nhở, nàng lại lấy oán báo ơn!”
Người hầu ấy đã quen biết với Tề Man và Thôi Lan Nhân đã lâu, những chuyện giữa hai người y hiểu rành rẽ, chẳng tiện nói thẳng, chỉ khuyên nhủ:
“Doanh Doanh… à không, ý thần là Thôi phu nhân, tính tình ngài ấy vốn như vậy, điện hạ còn lạ gì nữa, cớ gì phải chấp nhặt?”
Tề Man lập tức nhíu mày:
“Ngươi gọi nàng là gì?”
“…Thôi phu nhân?”
“Nghe chối tai chết đi được!”
Tề Man vung tay áo, chân khập khiễng mà bỏ đi.
…….
Sau khi nghe Thôi Lan Nhân ríu rít kể lại cho hả giận, lão phu nhân Thôi thị bật cười hiền hậu, nét mặt chan chứa từ ái.
“Sao lại giận đến thế? Tiểu lang quân nhà họ Tiêu không đi theo con về thăm nhà, nên con tức giận à?”
Thôi Lan Nhân lắc đầu.
Tiêu Lâm vốn là người xa lạ, nàng giận hắn làm gì?
“Vậy chắc là do nhị hoàng tử nói lời không thuận tai?”
Thôi Lan Nhân hừ nhẹ một tiếng, không đáp.