TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 45

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Bên ngoài có thị vệ canh giữ suốt mười hai canh giờ, chưa từng rời đi nửa bước.

Thôi Lan Nhân đưa tay chỉ về góc tường bị bụi rậm che lấp: “Nơi đó kìa.”

Tiêu Lâm vừa liếc qua chỗ ấy, thần sắc luôn điềm tĩnh cũng suýt rạn vỡ: “Nàng...”

Thôi Lan Nhân liền nhón chân ghé sát, nhỏ giọng an ủi: “Không cần cảm động, chàng là phu quân của thiếp, phu quân gặp nạn, dù là núi đao biển lửa thiếp cũng phải tới nhìn một cái. Huống hồ chỉ là một cái lỗ chó, tính gì!”

Nữ lang này mồm miệng trơn tru, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, ngay cả mẫu thân hắn - một người cẩn trọng nghiêm khắc - cũng từng bị nàng dùng lệ lừa qua một phen.

Tiêu Lâm lặng lẽ nghiêng người né ra xa một chút, trên mặt chẳng có lấy nửa điểm cảm động, chỉ bảo: “Lần sau không được như thế nữa, thất nghi thất lễ.”

Thôi Lan Nhân níu tay áo hắn: “Kỳ thực trong lòng phu quân cũng là muốn thiếp tới bầu bạn, đúng không? Nếu không sao lúc thiếp ngủ rồi, phu quân chẳng gọi dậy, cũng chẳng đuổi đi? Đúng không?”

Giọng nàng đầy chắc chắn, cố tình thêm một tiếng “đúng không” để làm khó hắn.

“Không phải.” Tiêu Lâm phủ nhận.

“Sao lại không phải? Nhìn xem tiên tổ còn đặt linh vị san sát bên nhau, ai ai chẳng mong có người đồng hành.”

“Mỗi, một, người!”

Nàng cố ý nhấn từng tiếng, nói đến đâu thì tiến lại gần đến đó, đến khi hết ba tiếng thì đã kề sát bên cạnh hắn.

Tiêu Lâm không né tránh, cũng không đẩy nàng ra, như thể nhất thời bị điều gì trói buộc hoặc thực sự đang cân nhắc điều gì, không sao phản ứng nổi.

Thấy thế, Thôi Lan Nhân cũng không tiếp tục trêu chọc, trái lại còn chủ động lùi ra, khom gối thi lễ: “Phu quân, trời sắp sáng rồi, chúng ta mau rời khỏi nơi này kẻo bị người khác bắt gặp.”

Tiêu Lâm khẽ “ừ” một tiếng, căn dặn: “Nàng cẩn thận tránh người, đừng để ai trông thấy.”

Thôi Lan Nhân nhoẻn miệng cười ngọt như mật: “Thiếp biết rồi ~ Phu quân chịu quan tâm thiếp, xem ra chuyến đi đêm qua không uổng công rồi!”

Một câu dặn dò, sao có thể tính là quan tâm?

Tiêu Lâm hiểu rõ, nếu cùng Thôi Lan Nhân tranh luận, thể nào nàng cũng xoay chuyển được lý lẽ khiến hắn á khẩu, đành im lặng mặc nhận.

Thôi Lan Nhân thấy hắn không phản bác càng thêm đắc ý, vẫy tay thật mạnh với hắn, rồi lanh lẹ chui vào bụi rậm.

Tiêu Lâm nghiêng đầu không nhìn theo, song trong đầu lại không kìm được hiện ra hình ảnh tư thế ngủ của nàng đêm qua.

May mà đêm lạnh, nàng cũng biết bọc kín áo choàng.

Trước khi rời khỏi từ đường, Tiêu Lâm quay lại, gom gọn mấy con cá khô trên bàn cúng, bọc lại mang theo.

Cuối cùng, hắn nhìn về linh vị của phụ thân, khẽ khàng nói: “Nàng họ Thôi... ngày thường cũng xem như giữ lễ... là phu nhân…nhi tử...”

Là nhi tử... là hắn cam tâm để Thôi Lan Nhân ở lại bên cạnh, dù chỉ có tiếng thở khe khẽ bầu bạn, cũng khiến một đêm dài lạnh lẽo bớt phần khắc nghiệt.

“… Đa tạ phụ thân.”

Lời chưa dứt, Tiêu Lâm đã chắp tay hành lễ, kính cẩn vái một lạy.


 Sau khi Tiêu Lâm quỳ xong trong từ đường, chuyện này xem như tạm khép lại.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo