Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thôi Lan Nhân bèn kéo tay áo hắn, nài nỉ: “Nói bừa chuyện gì cũng được mà, bằng không thì cứ quỳ ở đây chẳng phải quá Thôi nhạt sao? Với lại tổ tông cũng cô đơn đã lâu rồi, mười ngày nửa tháng chẳng có ai đến nói chuyện cùng.”
Không đuổi nổi, cũng không bịt được miệng nàng, Tiêu Lâm đành bất lực gật đầu: “Được, vậy ta kể nàng nghe gia phả thế tộc.”
“…”
Vừa nghe đến chuyện học hành, Thôi Lan Nhân lập tức uể oải, thờ ơ nói: “Cũng được.”
Tiêu Lâm cất giọng đều đều, âm thanh trong trẻo rõ ràng như tiếng suối róc rách, từng chữ từng câu mạch lạc tuôn ra. Thế nhưng bên cạnh, Thôi Lan Nhân lại gật gù như gà mổ thóc, mi mắt trĩu nặng như rèm châu đứt dây.
Để giữ tâm an tịnh, Tiêu Lâm bèn nhắm mắt tiếp tục đọc cho hết phần thượng quyển của gia phả nhà họ Tạ. Nào ngờ vừa dứt lời thì bên cạnh vang lên tiếng “bộp” khẽ khàng.
Mở mắt nhìn qua, chỉ thấy nữ lang kia vẫn quỳ ngay ngắn trên bồ đoàn, thân mình cong như cánh cung, trán đập mạnh xuống đất.
Ngất rồi sao?
Tiêu Lâm giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nàng. Không phản ứng.
Hắn lại khẽ đẩy một cái, Thôi Lan Nhân theo đà nghiêng sang bên, co chân lại như chú thỏ nhỏ, đôi má ửng hồng, đã chìm sâu trong giấc mộng.
Thì ra là… ngủ mất rồi.
Ngủ say đến vậy chắc hẳn từ lâu đã không chuyên chú lắng nghe, vậy mà còn bắt hắn đọc lắm thế.
Bàn tay Tiêu Lâm vẫn chưa kịp thu lại, lơ lửng một lúc rồi chuyển sang chạm nhẹ lên gương mặt ngủ say kia.
Chỉ mới chạm tới làn da ấm áp của Thôi Lan Nhân thì hắn đã lập tức rụt tay như bị bỏng, giấu vào tay áo, nắm chặt thành quyền.
Trong ánh nến rực rỡ, hắn dời mắt nhìn về phía trước lần nữa - những tấm bài vị đen sì lặng lẽ xếp tầng tầng lớp lớp như dãy núi sừng sững, tựa muôn vàn đôi mắt âm thầm dõi theo, soi xét hắn.
Tiêu Lâm quỳ rất ngay ngắn, như thể dồn hết sức lực toàn thân để gánh lấy trọng trách đang đè trên đôi vai mình.
Đến khi trời gần sáng, vào giờ Dần chính, Tiêu Lâm mới khẽ khàng gọi Thôi Lan Nhân tỉnh dậy.
Trời vừa hửng sáng, nha hoàn cùng tùy tùng sẽ bắt đầu quét dọn, trên đường người qua lại càng thêm đông đúc, tai mắt cũng lắm.
Thôi Lan Nhân dụi dụi sau gáy, ngái ngủ đứng lên, miệng lầm bầm: “Vì sao cả người ta đều ê ẩm thế này...”
Nàng ngủ nguyên một đêm trong tư thế ôm bồ đoàn, xoay ngang ngả dọc như cá phơi nắng, có không đau mới là lạ.
Bất quá, Tiêu Lâm không hề có ý bình phẩm gì về tư thế ngủ của nàng, chỉ lặng lẽ chống tay đứng dậy, trầm giọng nói: “Về thôi.”
Thôi Lan Nhân vừa xoa bóp tay chân lưng cổ, vừa khập khiễng đi theo sau Tiêu Lâm.
“Này... Phu quân cả đêm không hề chợp mắt sao?”
“Không ngủ.”
“Vậy... vậy sao tối qua thiếp ngủ rồi mà phu quân chẳng gọi dậy?”
Tiêu Lâm đáp: “Không rõ, lúc ấy ta đang đọc gia tộc thế phổ.”
Thôi Lan Nhân đưa tay che miệng, rốt cuộc cũng lộ ra chút hổ thẹn.
Một chữ nàng cũng không nghe lọt.
Tiêu Lâm đi về phía chính môn, còn Thôi Lan Nhân lại không thể quang minh chính đại mà ra khỏi cửa, phải quay về tìm cái lỗ chó lúc trước nàng đã chui vào.
Thấy Thôi Lan Nhân xoa đầu, mắt đảo quanh tìm kiếm, Tiêu Lâm chợt nhớ ra điều gì, hỏi: “Rốt cuộc nàng vào đây bằng cách nào?”