TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 47

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

“Sớm nghe nói Nhị nương tử họ Thôi kiều diễm yêu kiều, nhìn vóc dáng này, ngay cả Chu phu nhân so ra cũng kém vài phần.”

Các phu nhân liền che miệng cười rộ. Vóc dáng Chu phu nhân đầy đặn, sau khi sinh hai đứa con càng thêm tròn trịa, thường bị mấy vị nữ nhân chuộng dáng gầy kia trêu chọc bóng gió.

Thôi Lan Nhân tuy chưa từng nghe danh Chu nương tử, song nàng không phải kẻ ngốc, chỉ thoáng nhìn sắc mặt các vị phu nhân đã hiểu ngay, những tiếng cười ấy tuyệt không phải xuất phát từ thiện ý.

Cho nên, lời kia, tất không phải lời hay.

Vương đại nương tử liếc nàng một cái, không vội ra tay tương trợ. Mấy phòng khác của họ Tiêu lại càng khoanh tay đứng nhìn, chực chờ trò hay.

Bình thường, Vương đại nương tử cậy vào trưởng lang xuất chúng nhất tộc, thường hay phô trương thanh thế, nay thì hay rồi — con lớn không giữ được, giấu nàng gả cưới một Nhị nương tử họ Thôi vốn chẳng được người trong tộc xem trọng.

Nhị nương tử nhà họ Thôi mà mất mặt, người tức chết trước tiên tất là Vương đại nương tử!

Phu nhân các phòng đều cười, Thôi Lan Nhân cũng vội làm ra vẻ được sủng mà lo, tươi cười thưa rằng: “Phu nhân quá khen rồi, Thôi Lan Nhân chẳng qua hơn chút tuổi xuân, sao dám sánh với chư vị phu nhân phong hoa tuyệt đại, phong tư yểu điệu. Xưa nay người ta vẫn nói, rượu cũ càng để lâu càng thơm, phu nhân càng trải năm tháng lại càng thêm mặn mà đó thôi!”

Nụ cười trên mặt mấy vị phu nhân tức khắc cứng đờ.

“Đứa nhỏ này... thật là khéo miệng!”

“Phu nhân rộng lượng, không tiếc lời khen, lòng Thôi Lan Nhân ngọt, miệng cũng ngọt theo.”

Phu nhân: “…”

Quả nhiên, ác nhân tất có ác nhân trị, cũng không phải là không có lý.

Vương đại nương sớm nhìn thấu sự khôn lanh xảo ngôn của Thôi Lan Nhân, nên cố tình để nàng nói xong mới mỉm cười:

“Thôi Lan Nhân, con đến vườn cảnh tiếp đãi mấy vị tiểu nương tử đi.”

Trong đám khách nữ hôm nay có người lớn tuổi, cũng có người còn trẻ. Những phu nhân đứng tuổi đều vây quanh Vương đại nương, mà Thôi Lan Nhân với thân phận tân nương trẻ tuổi, được sai đi tiếp khách trẻ là điều hợp tình hợp lý.

Thôi Lan Nhân hành lễ cáo từ, thong dong rời đi, các vị phu nhân tuy tiễn nàng bằng nụ cười nhưng khóe môi đều là cười gượng chẳng thật lòng.

Vào đến vườn cảnh, đã có không ít tiểu nương tử mang phục sức hoa lệ đang tụ nhóm ngắm tùng cảnh và đủ loại cúc phẩm cao quý.

Nàng đảo mắt nhìn quanh, cảnh vật rực rỡ đến hoa cả mắt, còn chưa kịp nhận ra người quen thì đã nghe thấy một thanh âm quen thuộc — chính là vị nương tử hôm trước dứt tình tuyệt nghĩa với Tiêu Thất Lang!

“Nhà không có người thì không được đến đây ngắm hoa sao?”

Thôi Lan Nhân ngẩng đầu nhìn theo tiếng nói, liền thấy một vị nữ tử dung mạo thanh tú, xiêm y giản dị, giữa một đám diễm sắc lại càng khiến người sinh lòng thương tiếc.

“Ngươi nói cho hay vào, ai biết ngươi là đến ngắm hoa hay tới câu dẫn người ta?”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo