TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 48

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

“Chớ đi vội, lời còn chưa nói hết đã toan rời đi, không phải chột dạ thì là gì?”

“Chốn này là Tiêu viên, tuy ta là khách, không dám tự nhận làm chủ, nhưng Vương đại nương nhân hậu, cũng chưa từng cấm ta lui tới nơi này.”

Thôi Lan Nhân thấy đôi bên còn chưa nổ ra tranh cãi lớn bèn nhanh chóng bước tới: “Chư vị nương tử.”

May thay nhà họ Tiêu vốn là thế gia vọng tộc, gia phả ghi chép rõ ràng, nên Thôi Lan Nhân không mất bao lâu đã nhận ra từng người.

Bên trái là một vị nữ lang mắt phượng dài, khóe miệng có nốt ruồi nhỏ, thần sắc sắc sảo – chính là Vương gia Thập Nhất nương tử. Bên phải là một vị chỉ biết phụ họa gật đầu, mắt tròn, má phúng phính – là Ngũ nương tử phủ Thị lang họ Trương. Ở giữa, tuy chẳng mở miệng, nhưng mày rậm mũi thẳng, thần sắc kiêu căng – là Bát nương tử nhà họ Cố.

Ba vị đều xuất thân thế gia danh môn, theo lẽ tự nhiên là mạnh hơn Lục gia đã sa sút. Nhưng cũng bởi lẽ ấy, tay không đánh người đang cười, Thôi Lan Nhân nhoẻn miệng tươi rói tiến lên hành lễ, các nương tử đành miễn cưỡng hồi lễ đáp lễ.

“Nhị nương tử nhà họ Thôi sao?” Cố Bát nương tử từng gặp nàng đôi ba lần, khi ấy nàng chỉ theo sau Thôi Phù Ninh – tỷ tỷ nàng – chẳng mấy nổi bật. Giờ đây cả thần thái và phong tư đều khác hẳn, khiến nàng ta có chút không dám nhận ra.

Thôi Lan Nhân mỉm cười: “Đã lâu không gặp, Bát nương tử vẫn phong hoa như xưa.”

Cố Bát nương tử tuy có giao tình với Thôi Phù Ninh, nhưng không nể nang gì muội muội nàng ta, bèn chỉ hừ lạnh một tiếng.

Lúc này, Vương Thập Nhất nương tử lại kéo tay Thôi Lan Nhân, giọng trách: “E rằng Nhị nương tử còn chưa hay, Lục Cẩm Nhi kia dựa vào lòng tốt của Nhị phòng Đại nương tử mà nương nhờ trong phủ, lại to gan câu dẫn Tiêu gia lang quân. Vị Tiêu Thất Lang kia là phu quân tương lai của Bát nương tử, chuyện như vậy, chúng ta có nên quản không?”

Thôi Lan Nhân đương nhiên biết.

Đêm đó, chỉ với vài lời ngắn ngủi nghe trộm được là nàng đã mường tượng ra một bức họa tình thù ân oán đầy đủ.

Nhưng chuyện này Tiêu Thất Lang cũng chẳng phải người vô can, sao có thể toàn đổ lên đầu một mình Lục nương tử?

Thôi Lan Nhân ôn hòa đáp: “Quản, đương nhiên là nên quản. Có điều theo ta thấy, chuyện này muốn quản thì phải quản cho triệt để, không phải cứ nắm chặt Lục nương tử là xong, chi bằng trực tiếp đến hỏi Tiêu Thất Lang cho rõ ràng!”

Vương nương tử giật mình.

Cố nương tử cau mày.

Trương nương tử thì đến trái cây cũng quên ăn.

Chuyện giữa các tiểu nương tử với nhau, ai lại mặt dày đi thưa lên lang quân chứ!

Thôi Lan Nhân khẽ hắng giọng, chậm rãi nói: “Dù sao người đã có hôn ước với Bát nương là Tiểu Thất lang, việc biểu lộ lập trường, đương nhiên là phận sự của lang quân, nào có liên quan gì đến các vị tiểu nương? Trừ phi, là các vị không tin vào mắt nhìn của Tiểu Thất lang?”

Lời này làm Cố nương tử nghẹn họng, mặt mày sa sầm tức giận: “Chuyện này đâu tới phiên Nhị nương tử nhà họ Thôi ngươi lên tiếng? Chi bằng lo cho bản thân trước đi! Chính ngươi còn là một người lai lịch không rõ ràng, chỉ nhờ vào mấy đôi mắt mù lòa trong nhà họ Thôi mới coi ngươi như châu báu, nâng vào Tiêu phủ làm vợ trưởng tử. Hừ, ngươi thật sự tưởng mình là nhân vật gì ghê gớm lắm à?”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo