TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 50

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Nào là “hôm nay Bát nương tử trang điểm thật trong trẻo đẹp đẽ”, nào là “Mũ phượng của Thập Nhất nương thật mới lạ”, đến cả Lục nương tử vốn luôn bị ngó lơ cũng được khen một câu “khí chất nhã nhặn, phong thái danh môn chi nữ”.

Quả thực là mưa móc đều rưới, ai nấy đều được phần.

Bát nương tử tức đến nỗi không còn lời nào để nói.

Thôi Phù Ninh chính là loại người tốt bụng đến đáng ghét. Trong cuộc đời suôn sẻ của nàng ta đột nhiên xuất hiện một muội muội, không chỉ giành mất sự quan tâm của cha mẹ, đại lang họ Thôi, thậm chí cả lão phu nhân, mà ngay cả hôn sự với nhà họ Tiêu cũng…

Nàng ta thật sự chỉ cảm thấy hận không thể thay thế muội mình!

Thôi Phù Ninh hỏi: “Đúng rồi, vừa rồi các muội đang trò chuyện gì vậy?”

Lục nương tử cúi đầu, Cố nương tử và Vương nương tử đều im bặt, Trương nương tử thì bận rộn gặm trái cây, chỉ đưa mắt liếc tới liếc lui.

Cuối cùng vẫn là Thôi Lan Nhân kể lại mọi chuyện đơn giản, rồi nói thêm: “Muội nghĩ đây chỉ là một hiểu lầm, không nên để ảnh hưởng đến thanh danh của Lục nương tử.”

Dù sao hôm đó Lục nương tử đã có ý đoạn tuyệt tình xưa, hẳn là không muốn bị kéo vào chuyện giữa Bát nương tử và Tiểu Thất lang.

Thôi Phù Ninh gật đầu: “A Anh nói rất đúng, Bát nương tử, muội bớt giận chút đi.”

Có Thôi Phù Ninh làm người hòa giải, Bát nương tử cũng phải tạm thời dẹp yên, không tiếp tục tranh luận nữa.

Thôi Lan Nhân liền nắm cơ hội định đoạt: “Chuyện này coi như quyết vậy đi, các vị nương tử, mời theo ta…”

Chưa dứt lời thì có một tiếng cười khanh khách vang lên: “Cười chết ta rồi! Ta có nghe nhầm không? Thôi Lan Nhân còn tưởng mình là chủ mẫu cơ đấy!”

Cùng với tiếng lách cách leng keng, một nữ lang ăn mặc lộng lẫy, cả người toát ra vẻ phú quý, khí thế hùng hổ xông tới.

“Vũ Nguyên công chúa.” Thôi Phù Ninh lập tức bước lên một bước, theo bản năng che chắn muội muội sau lưng.

Người mang uy hiếp lớn nhất với Thôi Lan Nhân lúc này không phải là Vương nương tử, cũng chẳng phải Cố nương tử. Dù gì hai người kia cũng xuất thân thế gia, hành sự còn giữ chừng mực. Nhưng Vũ Nguyên công chúa Tề Mẫn thì lại khác…

Thuở tổ tiên đời cao tổ của nhà họ Tề Mẫn, vốn chỉ là dân chạy nạn trôi dạt khắp nơi, thực sự là hạng hạ dân thấp kém.

Nếu không phải bởi loạn xâm của Bắc Hồ, dẫn đến việc dựng nên quân đội lưu dân, sau này họ Hoàng Phủ lại dựa vào thế lực ấy, thêm vào đó Thái hậu họ Tề nhiếp chính thay con thơ, thì nhà họ Tề cũng chẳng thể một bước một bước trèo lên đỉnh cao quyền thế, thậm chí là soán ngôi họ Hoàng Phủ.

Thế nhưng, thế gia vẫn là thế gia, ngàn năm trăm họ, phân biệt tôn ti với thứ dân vốn đã là lẽ thường.

Thế gia xưa nay coi khinh thứ dân, dẫu cho có đăng cơ xưng đế cũng chẳng lấy làm trọng. Năm xưa nhà Hoàng Phủ là thế, ngày nay nhà họ Tề lại càng thêm rõ rệt.

Bởi vậy, sự xuất hiện của công chúa Tề Mẫn liền khiến cho các tiểu thư thế gia đồng lòng chống địch.

“Không ngờ công chúa cũng rảnh rỗi mà đến đây, chẳng lẽ là lòng còn chưa chết?” Thập Nhất nương tử là người đầu tiên mở miệng giễu cợt.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo