TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 51

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Hôn sự của trưởng công tử nhà họ Tiêu gấp gáp quyết định, nguyên do chính là từ vị Vũ Nguyên công chúa này.

Công chúa đến tuổi, cần kén phò mã, lại mắt cao hơn đầu, muốn chọn cho được lang quân tuấn tú nhất ở Kiến Khang. Mà trưởng công tử nhà họ Tiêu ở Lan Lăng, phong quang vô hạn, thanh danh hiển hách, sớm đã lọt vào mắt xanh của công chúa.

Nhà họ Tiêu mang đính ước với nhà họ Thôi ra, lấy đó để từ chối ân sủng hoàng gia.

Trong mắt công chúa Tề Mẫn, hành động ấy chẳng khác nào Tiêu Lâm thà cưới một nữ tử "lai lịch bất minh" của nhà họ Thôi, cũng không chịu làm phò mã của nàng ta!

Việc này, nhẫn nhịn sao nổi? Mọi tội lỗi, đều đổ lên đầu Thôi Lan Nhân!

Về phần Thôi Lan Nhân, khi ấy còn đang ngoan ngoãn chờ xuất giá nơi khuê phòng hoàn toàn không hay biết gì, lúc này chỉ có thể cảm khái: “Công chúa bị bệnh ư?”

Nhưng oán thù đã kết, nàng cũng không thể vờ câm giả điếc, càng chẳng thể để A tỷ mình đứng ra chịu trận thay.

“Công chúa cũng giá lâm rồi.”

Thôi Lan Nhân từ sau lưng Thôi Phù Ninh ló đầu ra, mỉm cười hành lễ.

Tề Mẫn lập tức quên mất chuyện đấu khẩu với Thập Nhất nương tử, quay sang chĩa mũi dùi: “Có náo nhiệt sao lại không tới? Thôi Lan Nhân, nghe nói trưởng công tử nhà các ngươi chưa từng ở lại phòng ngươi qua đêm, các ngươi căn bản chưa tính là vợ chồng, có đúng không?!”

Một lời vừa thốt, các thiếu nữ đều xôn xao.

Thôi Lan Nhân đã gả vào họ Tiêu hơn một tháng, vậy mà vợ chồng vẫn chưa thật sự làm chuyện phòng the!

Nàng thản nhiên nghênh đón những ánh mắt thương hại có, xem trò hay cũng có, mỉm cười đáp: “Thành hôn ấy à, chỉ cần tên có vào gia phả là đủ, ta đây chỉ cầu gả cho người quyền quý, có thể nở mày nở mặt là được.”

“Ngươi nghĩ thông suốt thật đấy.” Tề Mẫn không tiếc lời mỉa mai.

Thôi Lan Nhân lấy làm lạ: “Công chúa nghĩ không thông, vậy chẳng phải cũng chẳng có cách nào sao?”

Tề Mẫn trúng ngay chỗ đau, trợn mắt nghiến răng rít lên một câu: “Đây là cách đãi khách của quý phủ các ngươi sao!”

Thôi Lan Nhân chợt tỉnh ngộ, vội vàng xin lỗi liên hồi.

Tề Mẫn hất cằm kiêu ngạo, nào ngờ lại nghe Thôi Lan Nhân u oán nói: “Đều là lỗi của ta, thấy công chúa quan tâm đến chuyện riêng tư nơi phòng khuê của vợ chồng ta, tưởng công chúa là người nhà, lỡ lời thất lễ, là lỗi ở ta vậy.”

Lời ngoài ý trong, nếu muốn người ta khách khí, thì đừng tự xem mình là người trong nhà.

Tề Mẫn: “……”

Sắc mặt Thập Nhất nương tử và Bát nương tử đều khó coi như ăn phải khổ qua.

Trước kia sao không biết mồm mép Thôi Lan Nhân lại sắc sảo như thế!

Chỉ có Thôi Phù Ninh là nhịn không được cười ra tiếng.

A Anh nhà nàng ta xưa nay mồm miệng lanh lợi, trước kia còn lo A nương không đấu lại, mẹ con thường vì thế mà cãi vã, giờ ngẫm lại, ít nhất ra ngoài cũng không dễ bị bắt nạt.

Bên kia các tiểu thư ríu rít tranh cãi, tiếng cười nói bị gió mang tới tận đình Vọng Tùng, nơi có hai vị công tử đang ngồi.

Tạ Môn cười khẽ: “Đây chính là thành quả sau một tháng huấn luyện mà ngươi nói?”

Tiêu Lâm: “…”

“Cũng không tệ.”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo