Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng vừa làm điều gì sai sao? Bị Tiêu Lâm bắt được nhược điểm rồi ư?
Vội vã tra xét trong trí nhớ một vòng, vẫn không nghĩ ra được gì, nàng ngẩng lên lần nữa — ánh mắt Tiêu Lâm đã chuyển sang nhìn công chúa đứng trước mặt.
Tề Mẫn nói: “Tiêu Thần Ngọc, khi nãy ta thấy huynh đứng bên kia thật lâu, huynh đặt cửa ai thắng?”
Thôi Lan Nhân lập tức dựng thẳng tai nghe.
Tiêu Lâm mà cũng tham gia trò này sao?
Trước kia hắn từng nói — thân làm chủ nhà, lúc chiêu đãi khách không thể tranh cao thấp, để tránh khiến khách cảm thấy khó xử.
Nếu muốn giữ thể diện cho khách, thì đặt cược vào công chúa có lẽ là lựa chọn hợp lẽ.
Thôi Lan Nhân đã nghĩ như vậy thì Tề Mẫn lại càng tin chắc.
Tiêu Lâm là người giữ lễ nghi, thấu đáo mọi điều, ngay cả khi khước từ hôn sự cũng uyển chuyển nhẹ nhàng, không khiến nàng ta bẽ mặt.
Tiêu Lâm mỉm cười, thanh âm ôn nhu như gió xuân: “Thắng bại chưa định, chưa luận công thưởng. Chỉ mong công chúa chuyên tâm thi thố.” Dứt lời, ánh mắt hắn lại dừng nơi gương mặt Thôi Lan Nhân.
Thế nhưng lúc này, Thôi Lan Nhân lại bị chuyện khác phân tán tâm trí.
Tiêu Lâm thuận theo ánh mắt nàng nhìn sang, thấy Tề Man đang đứng cách đó không xa, vừa cười vừa trò chuyện cùng người khác.
Đúng lúc ấy, viên Tư Xạ quan bước ra, thưa mời hai vị quý nữ chuẩn bị.
Thôi Mẫn thấy Thôi Lan Nhân thất thần nhìn về phía xa, không chút phản ứng, liền ngỡ nàng nhát gan sợ hãi, bèn cười đắc ý: “Thôi Lan Nhân, có muốn ta cho ngươi luyện thêm một hai tiễn nữa không? Kẻo lát nữa bị bêu xấu trước mặt mọi người.”
Thôi Lan Nhân hoàn hồn, đột nhiên nói: “Chỉ hai ta thi đấu thì tẻ nhạt quá, hay là thi đấu song nhân đi? Công chúa có thể mời Tạ lang quân hoặc Vương lang quân, còn ta thì mời trưởng công tử, thế nào?”
Tạ lang quân đứng không xa, vừa nghe rõ câu ấy thì cười khổ với người bên cạnh: “Nữ lang này còn nhớ mối hiềm khích với ta đấy à?”
Tiêu Lâm không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn vào sau gáy Thôi Lan Nhân, trầm mặc suy tư.
Vốn dĩ đây là cuộc tỷ thí giữa các nữ lang, đột nhiên lôi kéo cả lang quân vào, có phần cố ý quá mức.
Rốt cuộc Thôi Lan Nhân đang toan tính điều chi?
Thôi Mẫn xưa nay đã phiền lòng vì bị mọi người ép buộc phải chọn lựa giữa Tạ gia và Vương gia, nghe Thôi Lan Nhân lại khơi đúng nỗi đau, còn ép nàng ta phải tỏ thái độ giữa bao người, trong lòng không khỏi giận dữ.
Thôi Lan Nhân thấy sắc mặt công chúa sa sầm, vội chữa lời: “Xem ta lỡ lời rồi này. Hay là công chúa và Nhị điện hạ làm một đội đi.”
So với việc chọn giữa Tạ lang hay Vương lang, người ca ca “không ra gì” kia dẫu sao cũng dễ xử trí hơn. Tề Mẫn nghĩ nghĩ, rồi phân phó người bên cạnh: “Đi gọi nhị ca ta, bảo huynh ấy làm bạn thi đấu với ta… nhưng mà, hắn biết ném hồ chứ?”
Tề Mẫn đối với người ca ca “nhặt” từ bên ngoài về kia vốn chẳng hề thân thiết, càng chẳng muốn tìm hiểu thêm. Trong mắt nàng ta, cậu ta và Thôi Lan Nhân chẳng khác gì — đều là hạng con cháu nhà giàu vô tích sự!