Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thôi Lan Nhân sợ nàng ta đổi ý, bèn vội chen lời: “Biết chứ! Cậu ta ném giỏi lắm!”
Tề Mẫn cười khẩy một tiếng, nhướng mày nói: “Quả nhiên vẫn là Nhị nương tử nhà họ Thôi hiểu rõ ca ca ta nhất.”
Lời trào phúng vừa buông, Thôi Lan Nhân lập tức cảm thấy sau lưng có người dừng bước, mùi hương quen thuộc chậm rãi lan tỏa quanh chóp mũi.
Nàng ngoái đầu, gương mặt nghiêm cẩn đoan chính của trưởng công tử Tiêu Lâm liền hiện rõ trước mắt.
Thôi Lan Nhân chớp mắt, còn tưởng hắn sẽ từ chối trò chơi có phần trẻ con này, nàng thậm chí đã định quay đi mời A tỷ mình.
Từ nhỏ Thôi Phù Ninh đã được mẫu thân thân truyền nghệ thuật ném hồ, nghe nói cũng là cao thủ có tiếng nơi Kiến Khang.
Còn về khả năng ném hồ của Tiêu Lâm, nàng chưa từng nghe qua, trong lòng không khỏi thấp thỏm.
Nàng lùi lại nửa bước, sau gáy chạm khẽ vào lồng ngực hắn, đưa tay áo che miệng thì thầm hỏi: “Chàng… ném hồ có giỏi không?”
Tiêu Lâm đáp: “Thường thôi.”
Thôi Lan Nhân: “…” Vậy chàng đến làm gì?
“May là ta kịp bắt được náo nhiệt lần này!” Một giọng nói khoáng đạt vang lên, Tề Man ung dung bước tới, lập tức thu hút mọi ánh nhìn.
Vóc dáng cậu ta cao lớn, tay chân rắn chắc, trừ nước da ngăm đen ra thì ngũ quan tuấn tú rõ nét, mang vài phần khí khái đặc trưng của người Bắc Hồ.
Dù mọi người đều rõ phẩm hạnh của cậu ta có vấn đề nhưng vẫn không ít quý nữ lén liếc nhìn thêm vài lần.
Tiêu Lâm cảm thấy nơi ngực mình khẽ nhẹ đi một chút.
Vừa nãy còn đứng bên cạnh trò chuyện với hắn, lúc này Thôi Lan Nhân đã xoay mặt về phía Tề Man.
Tề Mẫn vội vàng vươn tay duỗi xương cốt, nói: “Được rồi, lần này thì ngươi không thể chối nữa nhé.”
Tề Man bước đến bên thị nữ đang nâng khay, cầm lấy một chiếc mộc tiễn, xoay xoay nơi ngón tay.
Thôi Lan Nhân cất lời: “Khoan đã, ta muốn kiểm tra mộc tiễn một chút.”
Tề Mẫn ôm tay trước ngực, chau mày tỏ ý bất mãn: “Ngươi đúng là rườm rà, chẳng lẽ là sợ thua rồi?”
“Yên tâm, rất nhanh thôi.” Thôi Lan Nhân vừa nói vừa định bước lên, chợt cảm giác búi tóc sau đầu bị ai đó khẽ kéo.
Nàng ngoảnh lại, thấy tay Tiêu Lâm còn chưa kịp rụt về, ngón tay vẫn lơ lửng giữa không trung.
Hắn làm như không có chuyện gì, nhàn nhạt nói: “Tóc nàng bị ép bẹp rồi.”
Mấy ngón tay ấy dưới nắng đông nhẹ nhàng, dài như ngọc thụ, bóng loáng mượt mà. Đốt xương lộ rõ vừa phải, các đường gân khẽ hằn nơi mu bàn tay, tựa như lưỡi dao được gọt giũa tinh tế vô song.
Thôi Lan Nhân nhìn chằm chằm bàn tay hắn, bất giác sờ lại búi tóc mình.
— Bàn tay đẹp thế kia, cho dù làm chuyện xấu cũng vẫn khiến người ta muốn nhìn thêm một chút…
Nàng còn đang miên man suy nghĩ thì Tề Man đã nhận lấy khay mộc tiễn từ tay thị nữ, lắc lắc về phía nàng.
“Không phải muốn kiểm tra mộc tiễn sao?”
“Ta đến ngay.” Thôi Lan Nhân bước nhanh về phía Tề Man.
Tiêu Lâm buông tay xuống, ngón tay khẽ co lại, đến khi đầu ngón chạm vào lòng bàn tay.
Một con tiểu xà xanh quấn quanh cánh tay hắn, đang thè lưỡi, phát ra tiếng “tê tê” gấp gáp.
Thôi Lan Nhân làm bộ làm tịch đi tới, Tề Man cũng phối hợp cúi đầu, khẽ cười nói: “Gọi ta ra đây làm gì?”
Thôi Lan Nhân giả vờ kiểm tra từng chiếc mộc tiễn, như thể đang rất nghiêm túc rồi thấp giọng hỏi: “Vị lang quân vừa nói chuyện với ta trông có chút quen mắt.”
“Hắn ư? A, muội nói đến Viên Tứ lang? Là con trai Thái thú Hoài Nam, phụ thân y nhờ công lao cứu tế được điều về làm Thượng thư bộ Độ Chi, mới vừa hồi Kiến Khang.”
“Có công cứu tế?”
“Đúng vậy. Chính năm ta rời đi, nhánh sông Doanh Giang tràn bờ, gặp ngay năm đói, suýt chút nữa là đại loạn, tỷ còn nhớ không?”
Thôi Lan Nhân gật đầu, vẻ mặt như đang suy ngẫm.
“Việc cứu trợ dân đó là do nhà họ Viên đất Giao Đông đảm trách.” Tề Man nheo mắt: “Muội quen biết y?”
Thôi Lan Nhân đáp: “Không nên nói chuyện phiếm nữa, chúng ta nên bắt đầu rồi.”
Nhắc đến chuyện thi đấu, Tề Man thu lại mộc tiễn, hậm hực nói: “Ta tặng muội trăm lạng hoàng kim, lại bị kéo ra làm trò cười, Doanh Doanh làm vậy chẳng thấy cắn rứt lương tâm sao?”
Thôi Lan Nhân thả lại mộc tiễn vào khay: “Nếu ta thắng, hoàng kim đó ta không lấy lấy một đồng.”
Tề Man thu lại nét cười.
Thôi Lan Nhân đồng ý tỷ thí với Tề Mẫn chẳng qua để mua vui, tuyệt chẳng có ý động thật tâm vì chút sĩ diện nhỏ nhoi.
Nàng nay đã không còn là cô nương mồ côi năm xưa vì một vài đồng bạc mà cùng người tranh cãi đến đỏ mặt tía tai. Nay nàng là nữ lang nhà họ Thôi đất Thanh Hà, là tân nương nhà họ Tiêu đất Lan Lăng.
Thế gia khuê tú, kiêu sa lộng lẫy, chỉ sợ còn chê hoàng kim thô tục, tránh còn không kịp.
Tề Man hừ nhẹ: “Muội không cần hoàng kim của ta, chẳng lẽ của Tiêu Lâm cũng không muốn?”