Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bàn tay trắng mịn kia khẽ lướt qua trước mắt Viên Tứ lang vừa ngẩng to, rồi tự nhiên đưa ngược lại, vén lọn tóc vương trước trán ra sau tai.
“Viên Tứ lang nói đùa rồi, khách tới cửa sao có thể đánh được chứ.”
Nụ cười gượng gạo của Thôi Lan Nhân, cộng với phản ứng của Viên Tứ lang khiến Tề Man sinh nghi, cậu ta nhìn cả hai lượt rồi từ tốn nói: “Viên Tứ, chỉ là ngoài ý muốn thôi, đừng phá hỏng hứng thú của mọi người.”
Viên Tứ lang từ từ đứng dậy, lễ độ đáp: “Nhị điện hạ nói phải.”
Tiêu Lâm bước đến cạnh Thôi Lan Nhân, ánh mắt rũ xuống, thu trọn gương mặt vừa tủi thân vừa ngây thơ kia vào mắt.
“Không sao chứ?”
Thôi Lan Nhân thoáng sững người, rồi mỉm cười nhẹ nhõm: “Thiếp không sao mà.”
“Không sao, nhưng cũng chẳng thắng.” Tề Man khẽ hất cằm về phía quan chủ trì.
Quan chủ trì lau mồ hôi trán, lúc này mới phản ứng lại: “À, ô, Nhị điện hạ được sáu mươi điểm!”
Tề Mẫn vỗ tay cười: “Thắng rồi!”
Tề Man nhíu chặt đôi mày kiếm, ánh mắt vẫn dừng nơi Thôi Lan Nhân.
Chỉ vì mấy câu nói kia mà bỏ lỡ cơ hội thắng lợi, hoàn toàn không giống phong cách thường ngày của Thôi Lan Nhân.
Nhưng Thôi Lan Nhân vốn chẳng tiếc.
Dù Tiêu Lâm cược món gì, sau này vẫn sẽ có cơ hội khác rơi vào tay nàng, nàng cũng chẳng nhất định phải thắng.
“Trưởng công tử, thiếu phu nhân, Đại nương tử mời hai vị qua bên đó.”
Một tỳ nữ dung mạo thanh tú tách khỏi đám đông, uyển chuyển hành lễ với Thôi Lan Nhân và Tiêu Lâm.
“Cũng mời mấy vị lang quân đi cùng.”
Tề Mẫn thấy Thôi Lan Nhân bị mời đi, chu miệng đầy bất mãn.
Chẳng còn cơ hội ngắm bộ dạng thảm hại của nàng sau khi thua nữa rồi!
Không chỉ nàng ta thấy mất hứng mà Tề Man cũng chán chường xoay người định rời đi.
Tề Mẫn chợt nổi hứng gọi giật cậu ta lại: “Này, huynh học ném hồ ở đâu vậy, sao giỏi thế hả?”
“Tạp kỹ viện.”
“Tạp kỹ viện?”
Tề Man cười lạnh: “Ở Tạp kỹ viện mà có thành tích như muội thì tháng đầu bị roi mây đánh vào lòng bàn tay, tháng thứ hai kìm sắt nhổ móng tay, sang tháng thứ ba thì…bị chặt tay!”
Tề Mẫn bị hai chữ máu me bất ngờ của Tề Man dọa cho run bắn, vội siết chặt cổ tay mình, lùi hẳn mấy bước, môi run bần bật: “Huynh... huynh nói dối!”
Tề Man nhún vai, sải bước rời đi.
Công chúa từ trước đến nay chưa từng chịu khổ, mặt mày tái mét, đến cả người sau lưng là ai cũng chẳng buồn nhìn, mãi đến khi một giọng điệu trêu chọc vang lên bên tai.
“Quả thật bên ngoài Kiến Khang có một nơi gọi là Tạp kỹ viện, chuyên thu nhận cô nhi để huấn luyện các loại tạp kỹ, kỷ luật nghiêm ngặt, trừng phạt cũng vô cùng khắc nghiệt, Nhị điện hạ cũng không nói ngoa đâu.”
“Nhiều chuyện!” Tề Mẫn giận trừng mắt liếc Tạ Môn một cái: “Không cần ngươi nhắc nhở!”
……
Từ chỗ Vương đại nương tử trở về, ngoài Viên Tứ lang ra, các lang quân còn lại đều vênh váo đắc ý, không ngừng phát ra vài tiếng cười kỳ quái với Thôi Lan Nhân và Tiêu Lâm.
Thôi Lan Nhân tức đến đỏ mặt, khổ nỗi đang đứng trên địa phận Tiêu gia nên đành phải nhịn xuống. Nếu không thì đúng như A gia hay nói — “vô lễ trước khách, mất phong thái đại gia.”