Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai năm kể từ khi Tề Man trở về Kiến Khang, bề ngoài tưởng chừng hồ đồ điên cuồng, kỳ thực mỗi một việc cậu ta làm đều hướng về cùng một mục tiêu.
Loại bỏ dị kỷ, thu phục lòng người.
Dã tâm đoạt quyền lồ lộ trong mắt, chẳng hề giấu giếm.
Như khi cậu ta nhìn Đại hoàng tử, hay lúc cậu ta nhìn Thôi Lan Nhân.
Tiêu Lâm hơi nhíu mày, ánh mắt dừng lại ở bóng lưng Tề Man rất lâu, mãi đến khi đầu ngón tay siết chặt cảm nhận được mạch đập dồn dập mới dần thả lỏng, cùng lúc đó, khi tầm nhìn mở rộng ra, khóe mắt lại bắt gặp Tạ Môn cũng đang nhíu mày.
Ngay sau đó, những lời ban nãy bị ngăn cách bởi khoảng cách cũng dần truyền vào tai, hóa ra lý do khiến Tạ Môn nhíu mày là…
“…Trưởng công tử quả thật không danh xứng với thực, trình độ ném hồ như vậy, thua cả một nữ tử.”
“Danh tiếng lẫy lừng nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, nếu không thì đâu đến nỗi nửa đêm đem cá ra trút giận. Không những chẳng giống quân tử, lại còn khiến người ta nghi ngờ là có tật lạ.”
“Nhắc đến thói lạ, đâu chỉ có vậy, các vị từng nghe qua chưa...”
Chỉ trong chớp mắt, mấy cái đầu bên đối diện đã rụm vào nhau thì thầm rôm rả.
Bên này, các tiểu thư cũng bị mấy câu nói kia gợi tò mò đến ngứa ngáy trong lòng, chỉ hận không thể hóa thân thành nam nhi để chen tới nghe cho rõ ngọn ngành.
Tạ Môn nghiêng đầu khẽ gọi: “Thần Ngọc.”
Khóe môi và ánh mắt của Tiêu Lâm vẫn không đổi, nụ cười vẫn vương trên mặt: “Không cần bận tâm.”
Lời thiên hạ như mưa, chạm nhẹ ướt tay áo, nào thể để tâm từng chuyện một, chỉ tổ tự chuốc phiền não.
Đứng giữa đỉnh núi gió tuyết, gió lạnh và bão tuyết đã theo như bóng với hình từ lâu, quen rồi.
Bất kể là soi mói, nghi ngờ, châm chọc hay mắng nhiếc...
“Bịch một tiếng!”
“Ái da!”
Khu vực ném hồ đột nhiên rối loạn.
Một giọng quát to vang lên giữa tiếng bàn tán náo nhiệt: “Họ Thôi! Ngươi dám ám toán Viên Tứ lang!”
Tiêu Lâm đưa mắt nhìn qua, nơi xảy ra hỗn loạn chính là khu ném hồ nơi Thôi Lan Nhân đang đứng.
“Chuyện gì vậy?”
Tạ Môn ra hiệu gọi một thị vệ, người này là phụ tá của quan chủ trì, rõ ràng đã thấy hết đầu đuôi.
“... Vừa rồi Thôi tiểu thư bị nhỡ hai mũi so với Nhị điện hạ, nên một lúc phóng liền hai mũi tên, một mũi rơi đúng vào hồ đồng, mũi còn lại bật ra, chẳng may... chẳng may trúng ngay mũi Viên Tứ lang...”
“Báo ứng linh nghiệm thế sao?” Tạ Môn định trêu Tiêu Lâm vài câu, nhưng quay lại đã không thấy người đâu.
Tiêu Lâm đã sải bước đi tới, đám đông lập tức dạt sang hai bên nhường đường.
Viên Tứ lang quỳ một gối trên đất, hai tay che mũi, mấy công tử xung quanh tức tối gào lên: “Lỡ tay à? Thôi nương tử tưởng chúng ta mù chắc? Vừa rồi lúc bắn xuyên tai, Thôi nương tử bắn trăm phát trăm trúng, đến lỗ nhỏ như thế còn trúng, làm sao có chuyện mũi tên bật ra? Rõ ràng là cố ý!”
“Thật ngại quá, Viên lang quân, huynh không sao chứ?”
Viên Tứ lang dùng khăn tay che mũi máu chảy ròng ròng, trong đôi mắt ngẩng lên là một gương mặt kiều diễm, đang mỉm cười nhìn hắn ta.
Hắn ta khẽ nheo mắt: “Nếu Thôi nương tử muốn đánh ta thì cứ nói một tiếng là được, cần gì phải bày vẽ thế này?”
Khóe môi Thôi Lan Nhân hơi nhếch, giơ tay phải lên.