Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Lâm kiên nhẫn đợi nàng trút hết giận mới dịu dàng nói: “Cãi nhau với kẻ tiểu nhân chẳng có chút ý nghĩa nào. Về sau gặp chuyện như vậy, nàng không được gây chuyện sinh sự nữa.”
Gây chuyện sinh sự?
Thôi Lan Nhân như bị đè một cục bông ướt nặng trĩu lên ngực, nghẹn đến nỗi thở không thông.
“Thiếp là vì chàng!” Nàng không thể tin nổi.
Nàng không tin một người thông minh như Tiêu Lâm lại không hiểu vì sao nàng ra mặt. Quả thực nàng cũng có suy tính riêng, nhưng nếu không phải vì người ta nói xấu Tiêu Lâm thì nàng đâu cần ra mặt đến thế.
Tiêu Lâm nhìn đôi mắt đen nhánh ngập nước của nàng, trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn kiên trì nói rõ: “Ta không cần nàng làm vậy. Huống hồ, nàng đã khiến chuyện trở nên rắc rối hơn.”
Thôi Lan Nhân lặng lẽ nhìn chằm chằm vị công tử trước mặt một hồi, rồi xoay người, hít sâu một hơi, giọng lạnh tanh: “Được, chuyện của chàng, sau này thiếp sẽ không can dự nữa!”
Người như Tiêu Lâm, chán ngắt đến mức nàng ghét nhất!
Nữ lang hậm hực bỏ đi, còn Tạ Môn lại vừa hay từ phía sau bước tới, vỗ nhẹ lên vai Tiêu Lâm, đưa đồ vừa lấy lại từ chỗ quan chủ khảo cho hắn.
“Ngươi làm sao mà lại chọc người ta giận đến mức bỏ đi thế? Trước còn nói ‘vất vả bao lâu, cũng nên đền bù cho nàng’, giờ lại thành ra thế này là sao?”
Tiêu Lâm đáp: “Việc xảy ra bất ngờ, ta cũng không lường trước được. Huống hồ…”
“Huống hồ gì?”
Tiêu Lâm trầm ngâm giây lát rồi nói: “Ta không rõ, chỉ thấy lạ… chỉ là Viên Tứ lang có quan hệ gì với Thôi Lan Nhân?”
“Chuyện đó ta chưa từng nghe. Ngươi hỏi vậy làm gì?”
“Không có gì, chỉ cảm thấy kỳ quặc thôi.”
Tạ Môn biết Tiêu Lâm rất ít khi cảm giác sai hay lệch lạc nên một khi hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn, chắc chắn có nguyên do. Vì vậy cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Nếu ngươi thật sự để tâm, ta sẽ tìm hiểu giúp một phen.”
Tiêu Lâm vẫn chăm chú nhìn theo bóng Thôi Lan Nhân khuất dần ở phía xa, khẽ nói: “Đa tạ.”
……
Lúc nghe tin Tiêu Lâm đuổi Viên Tứ Lang cùng đám người ra khỏi phủ, Vương đại nương tử vừa mới ứng phó xong với mấy vị phu nhân thế gia, đang tựa mình nghỉ ngơi trong noãn các.
Bà ấy trầm ngâm giây lát, khẽ vung tay áo: “Thôi vậy. Nhà họ Viên gần đây hơi thân thiết với Phan thị trung, về sau cũng chưa chắc đứng về phía chúng ta.”
Người quản sự đến báo lập tức cúi đầu lĩnh mệnh.
Không hổ là trưởng công tử, việc gì cũng nắm chừng mực đâu ra đấy. Hoặc phải nói là hắn đã quá hiểu lòng Đại nương tử, không bao giờ bước qua ranh giới mà bà ấy đặt ra.
Yến tiệc của các gia tộc thế gia xưa nay đều nổi danh xa hoa, tiệc mùa đông của nhà họ Tiêu cũng không ngoại lệ.
Thôi Lan Nhân ngồi yên lặng, dõi mắt nhìn từng món sơn hào hải vị được bưng lên như nước chảy, lại trông thấy những kẻ quyền quý cao ngạo kia chỉ mải chuyện trò, hoàn toàn không mảy may để tâm đến mỹ vị trước mặt, mặc chúng nguội lạnh rồi bị thu dọn đi.
Có lẽ đối với bọn họ, đây chỉ là một yến hội tầm thường như bao lần trước. Nhưng đối với nàng, lại là một cảnh tượng phô trương và lãng phí mà nàng chưa từng trải qua.
Nàng ăn vào mà chẳng thấy mùi vị gì.