TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 62

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Thuở nhỏ từng lưu lạc bên ngoài, dù là thứ khô khốc nhạt nhẽo đến đâu nàng cũng có thể xem như trân bảo mà nuốt xuống. Nào ngờ hôm nay được ngồi trong minh đường nguy nga, trước mặt là mỹ thực “long tâm phượng canh”, “bát trân ngọc thực”, lại cảm thấy tất cả chẳng khác gì nhai sáp — một cảm giác buồn cười đến hoang đường.

Đột nhiên, một nha hoàn dâng lên trước mặt nàng một đĩa anh đào tẩm đường, đặt ngay ngắn trên chiếc án nhỏ. Thôi Lan Nhân khẽ nhấc đũa, vô thức nhìn sang đối diện, lại chẳng thấy ai khác có món này.

Theo bản năng, nàng nghiêng đầu nhìn sang chỗ Tiêu Lâm, nhưng nơi đó chỉ còn lại chiếc đệm gấm trống không — Tiêu Lâm đã sớm rời đi tiếp đãi khách khứa.

Bên kia, qua đám đông náo nhiệt, nha hoàn bước nhẹ đến bên trưởng công tử, khom người hành lễ.

Tiêu Lâm gật đầu, lúc này nha hoàn mới lui đi.

Có người bên cạnh hỏi: “Thần Ngọc, có chuyện gì sao?”

“Không có gì.”

Chén rượu rỗng lại được rót đầy, Tiêu Lâm nâng chén nhấp một ngụm, rượu thơm nồng mà ấm nóng tràn qua cổ họng. Ánh mắt nghiêng qua phía xa, hắn trông thấy nữ lang kia ngồi nghiêm chỉnh, gắp một miếng anh đào tẩm đường đưa vào miệng.

Trừ khúc nhạc nhỏ lúc ném hồ ban trưa, nhìn chung biểu hiện của Thôi Lan Nhân trong yến tiệc mùa đông này khiến Vương đại nương tử khá hài lòng.

Ngay cả Thôi phu nhân cũng phải gật gù an tâm, quay đầu nói với Thôi Phù Ninh bên cạnh: “May mà A Anh giờ đây đã chững chạc hơn nhiều, cũng không khiến ta phải canh cánh lo lắng như trước nữa.”

Thôi Phù Ninh mỉm cười khẽ gật đầu.

Thôi phu nhân lại nói: “A Anh thì ta không lo, nhưng con thì sao?”

Ánh mắt Thôi Phù Ninh khẽ run lên, rồi nhanh chóng bị hàng mi dài che khuất.

Thôi phu nhân chẳng hề bận tâm lời mình có chạm đến vết thương lòng ai, chỉ thẳng thắn nói: “Thân thể Đại điện hạ sợ là không thể khá lên được nữa, chôn mình trong cung đã gần ba năm, Thánh nhân đưa Nhị điện hạ hồi cung chính là biểu thị đã buông bỏ rồi. Con cũng nên hiểu, giờ mà còn dây dưa với Đại điện hạ… thì cũng không có kết quả gì. Huống hồ Nhị điện hạ còn mang lòng oán hận với Đại điện hạ.”

Thôi Phù Ninh cúi đầu đáp khẽ: “Lời mẫu thân dạy, nữ nhi đều hiểu.”

“Hiểu là tốt. Qua đầu xuân ta sẽ chọn cho con một mối nhân duyên thích hợp.”

Thôi Phù Ninh cúi đầu nhìn chén rượu men ngọc trước mặt, vành chén tròn đầy như ôm trọn ánh trăng thu tròn vẹn.

Nước mắt theo gò má lặng lẽ rơi xuống, không một tiếng động.

Mặt nước lăn tăn gợn sóng, bóng trăng bị xé vụn tan tác. Một đuôi cá đỏ lướt nhanh xuống đáy hồ, làn nước dần yên lại, phản chiếu một gương mặt tuấn tú gầy gò, mang vẻ lạnh lùng thanh cao.

“Vậy sao?”

“Phải. Nhà họ Tiêu xưa nay chưa từng bài xích Nhị hoàng tử. Nếu đã sớm biết như thế, hai năm trước…”

Ý của người hầu là: nếu hai năm trước biết trước tình hình, đã chẳng cần vì tình huynh đệ mà chần chừ.

“Không cần nói nữa. Chuyện đã sai, không cần hối hận...” Sắc mặt nam tử nhợt nhạt vừa nói vừa quay bánh xe gỗ, định rời khỏi nơi ánh trăng soi sáng. Thế nhưng bánh xe mới lăn được mấy vòng đã bị sỏi kẹt cứng, cả chiếc xe chấn động mạnh, làm y ngã nhào xuống đất, ngã rất nặng.

“Điện hạ!”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo