Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đã hai mươi ngày không nói với nhau một lời, giờ tự dưng lại gửi đồ đến?
Bà Trần khệ nệ xách một chiếc hộp gỗ chạm hoa vào, bước chân nhẹ hẳn như đang đi trên mây.
Bà ấy đặt một đĩa bánh xuống — lớp vỏ mỏng gần như trong suốt, mơ hồ có thể nhìn thấy nhân bánh màu đỏ cam lấp ló bên trong.
“Là bánh ngọc tủy, lại còn là nhân anh đào nữa kìa!” Bà Trần như vừa bắt gặp chuyện đại hỷ, không khỏi vui mừng lớn tiếng, hận không thể để cả phủ đều nghe thấy.
“Trưởng công tử thế mà lại nhớ rõ khẩu vị nữ lang yêu thích!”
Thôi Lan Nhân bẻ đôi chiếc bánh, mùi chua ngọt quen thuộc tức khắc lan ra — quả nhiên là nhân anh đào. Nhưng so với nhân bánh khiến nàng ngạc nhiên, thì càng khiến nàng bất ngờ hơn chính là lớp vỏ đặc biệt chỉ riêng bánh ngọc tủy mới có.
Kiến Khang phồn hoa có vô số tiệm bánh, cũng không thiếu loại bánh nhân anh đào, nhưng loại ngọc tủy này lại chỉ có tiệm bánh họ Dư ở bờ nam Thanh Khê bày bán. Mỗi ngày chỉ mở trong nửa canh giờ chính ngọ, nếu không đến sớm xếp hàng thì đừng mong mua được.
Đến Kiến Khang hai năm, nàng cũng chỉ ăn được vỏn vẹn ba lần.
Thôi Lan Nhân nhấc một miếng bánh còn âm ấm lên, ánh mắt thoáng lướt qua bên trái, vừa vặn trông thấy mấy hôm trước nàng có viết ba chữ “ngọc tủy bánh” vào quyển sổ nhỏ.
Lại trùng hợp đến thế sao?
Tuy Bà Trần không rõ rốt cuộc giữa Thôi Lan Nhân và trưởng công tử đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng nhận ra rõ ràng đôi tiểu phu thê này dạo gần đây trở nên xa cách. Trước kia dù chẳng phải thân mật khăng khít, nhưng cũng không đến mức im lặng không nói một lời như bây giờ.
Giờ có chiếc bánh ngọc tủy này phá băng, bà ấy không nhịn được lại khuyên nhủ: “Nữ lang, lễ lại lễ, chẳng phải cũng nên đi gặp lang quân một chuyến ư?”
“Không vội, con tự có tính toán.” Thôi Lan Nhân khẽ cắn một miếng bánh, tay kia cầm bút viết thêm một hàng chữ mới vào sổ.
Bà Trần thoáng ngẩn người, bất đắc dĩ nói: “Phu nhân là đang lấy cớ qua loa với lão thân đúng không?”
Thôi Lan Nhân nháy mắt với bà ấy, thần sắc nghịch ngợm.
Chuyện “gương vỡ lại lành” với Tiêu Lâm, Thôi Lan Nhân không hề gấp. Nàng vốn không phải người sáng nắng chiều mưa, đã nói là mặc kệ thì sẽ mặc kệ, mặc cho bà Trần có sốt ruột cỡ nào, nàng vẫn y như cũ mỗi buổi trưa ngồi dưới gốc ngân hạnh, trên chiếc ghế dài, đọc sách dưỡng thần.
Ngân hạnh trên đầu bắt đầu rụng lá, từng chiếc lá vàng rực thi thoảng rơi xuống trang sách, Thôi Lan Nhân nhẹ tay phủi đi, rồi lại tiếp tục đọc đoạn truyện tình tơ rối rắm trong sách.
Vài tiểu nha hoàn quây quanh nàng, chăm chú làm việc kim chỉ.
Khi câu chuyện khép lại, các nha hoàn cũng lần lượt buông tay, trên mặt đều là những biểu cảm cảm khái, phức tạp.
Một nha hoàn thở dài: “Kết cục tuy đẹp, nhưng nếu ngoài đời thật mà gặp người như Bạch thế tử si tình điên cuồng, vì yêu mà bất chấp mọi thủ đoạn, thì đúng là có phần đáng sợ.”
Một người khác lại nói: “Bạch công tử cũng thật đáng thương, từ nhỏ đến lớn chưa từng có thứ gì thật sự thuộc về mình. Tiểu Hoa có thể bao dung hết thảy khuyết điểm của chàng, mà chàng cũng một lòng chiều chuộng sở thích của nàng, thế chẳng phải trời sinh một đôi sao?”
Các nha hoàn đều gật gù, cùng nhau cảm khái: “Thật khiến người ta ngưỡng mộ.”