TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 64

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

“Ôn gia?”

“Vâng, là nhà giàu nhất Bạch Mạnh thành, không, phải nói là phú hộ số một cả vùng Hoài Nam. Nghe nói Ôn gia thường làm việc thiện, rất được bách tính quanh vùng yêu mến. Đại gia nhà họ Ôn đã mua Nhị nương tử nhà họ Thôi từ tay bọn nha nhân, đưa về nhà. Theo lời người xung quanh kể lại, vị đại gia ấy cùng phu nhân đối đãi với nàng ấy như bạn chơi của tiểu nương tử nhà mình, cùng ăn cùng ở, về sau…”

Tiêu Lâm nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của Tạ Môn, chủ động tiếp lời: “Sau vì nước lũ tràn bờ ở Doanh Giang, Thái thú Hoài Nam đảm trách trấn an thiên tai, Ôn gia bị tịch biên toàn bộ. Mà người ra lệnh chính là Viên thị.”

“Ngươi biết cả rồi?” Tạ Môn nhún vai, “... Cũng đúng, dù sao ngươi là Thiếu Tư Không, những án vụ thế này cuối cùng cũng phải dồn lên tay ngươi.”

“Vậy làm sao Thôi Lan Nhân tránh được kiếp nạn ấy? Với Viên thị lại có mối quan hệ gì?”

Tạ Môn bất đắc dĩ nhún vai: “Ôn gia kia ngoại trừ một lão bộc chuyên đi đổ hố xí may mắn trốn được thì không ai sống sót. Muốn biết, chẳng phải ngươi nên tự đi hỏi Thôi nhị nương tử là được sao?”

Tiêu Lâm dời ánh mắt đi chỗ khác, khẽ nói: “Từ sau yến tiệc mùa đông, Thôi thị vẫn không chịu nói chuyện với ta.”

“Yến tiệc mùa đông?” Tạ Môn kinh ngạc: “Vậy là đã nửa tháng rồi còn gì!”

“Ừ.”

Tạ Môn vỗ tay lên trán, khổ sở nói: “Ngươi đừng nhìn ta như vậy, dù ta có muốn giúp cũng bất lực thôi, ngươi cũng biết đấy, ta còn chưa thành thân...”

“Thế còn ngươi với công chúa...”

Tạ Môn lập tức đập tay lên bàn, khoé môi giật giật, cười như không cười: “Ta nghĩ ra rồi! Thật ra cũng đơn giản thôi, ngươi có thể để tâm quan sát nhiều hơn, tìm hiểu sở thích của nàng ấy rồi thuận theo đó mà lấy lòng!”

Thuận theo ý thích ư?

Tiêu Lâm thở ra một hơi thật dài.

Nhưng hắn lại không hiểu Thôi Lan Nhân thì làm sao mà chiều theo được?

Vừa đúng dịp cuối năm, triều đình trên dưới đều đang gấp rút tổng kết công việc cả năm, riêng Tiêu Lâm hiếm khi được thảnh thơi đôi chút.

Dù là ban ngày ban mặt, đôi khi vẫn bắt gặp bóng dáng hắn trong ngự viện Ngọc Lãng.

Nha hoàn không dám ngẩng đầu nhìn thẳng, chỉ cúi đáp: “Khởi bẩm trưởng công tử, mấy ngày gần đây, trừ lúc đến thỉnh an đại nương tử và lão phu nhân, nơi thiếu phu nhân lui tới nhiều nhất là thư phòng của trưởng công tử ở hậu viện... Nghe bà Trần nói, hình như thiếu phu nhân đang viết gì đó.”

Tiêu Lâm nghiêng người, ánh mắt dừng nơi khung cửa sổ hoa văn bị che khuất một nửa bởi lá phong đỏ rực như lửa.

Từ sau khi thành thân, bởi vì Thôi Lan Nhân "chiếm cứ" hậu viện, hắn gần như chưa từng đặt chân vào thư phòng ấy lần nào nữa.

Duy chỉ có điều, cách bài trí bên trong vẫn nguyên vẹn như cũ, chỉ riêng trên án thư có thêm một bộ bút nghiêng.

Và một quyển sổ bìa vàng, trên mặt đề bốn chữ: “Nhàn Ký”.


Buổi chiều hôm ấy, Thôi Lan Nhân đang ngồi trong thư phòng. Vừa mới chấm bút vào nghiên mực, chuẩn bị hạ bút viết thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Bà Trần bước vào, nét mặt không giấu nổi vui mừng, cất giọng: “Nữ lang, trưởng công tử sai người mang đồ đến cho con!”

Tiêu Lâm?

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo