TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 67

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

“Phu nhân đã nhận rồi.”

Cảnh Thừa báo xong, ngẩng đầu nhìn Tiêu Lâm, có chút do dự rồi nói tiếp:
“Có điều...không thể để lại lời nhắn gì cho phu nhân.”

Tiêu Lâm chỉ khẽ “ừ” một tiếng, tỏ ý đã biết.

Liên tiếp ba lần gửi đồ, hơn nữa đều là những thứ Thôi Lan Nhân thật lòng yêu thích, vậy mà nàng chẳng hề có chút phản hồi nào.


Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có một khả năng hợp lý nhất là nàng vẫn còn giận hắn.

Kỳ thực, Thôi Lan Nhân là người tính khí rất dễ chịu. Nàng đối đãi với hạ nhân khoan hậu hòa nhã, chưa từng hà khắc bắt bẻ, chỉ là tính tình hoạt bát, thích đùa giỡn mà thôi.

Dẫu trong Tiêu phủ quy củ nghiêm ngặt, nhưng đám tiểu nha hoàn vốn đều bị ép theo khuôn phép giáo điều, dẫu có uốn nắn mẫu mực đến đâu, thì cuối cùng cũng chẳng giữ được lâu. Chỉ mấy tháng ngắn ngủi đã bị nàng “dỗ dành” đến ngoan ngoãn nghe lời, cả ngày ríu rít vây quanh nàng như một bầy chim nhỏ líu lo.

Trước kia, điều Tiêu Lâm chán ghét nhất chính là tiếng ồn ào náo nhiệt. Vậy mà giờ đây, chẳng biết từ khi nào, hắn lại hay hướng về nơi có tiếng người rộn rã, ánh mắt bất giác dõi theo bóng dáng Thôi Lan Nhân ở khắp mọi nơi.

Nhìn nàng cư xử với người khác, khoan dung đại lượng.

Thôi Lan Nhân có thể dễ dàng tha thứ lỗi lầm của nha hoàn, vậy tại sao, chỉ riêng hắn là nàng mãi không chịu nguôi giận?

Phải chăng nếu không có Tiêu Lâm thì Thôi Lan Nhân vẫn có người bầu bạn vui đùa, nên nàng chẳng thèm để tâm đến sự có mặt của hắn nữa?

Nếu như trong Ngọc Lãng viện không có đám tiểu nha hoàn ấy, không có cả bà Trần, mà chỉ có mỗi hắn... Liệu Thôi Lan Nhân có còn xem hắn như người vô hình?

Những suy nghĩ như vậy chỉ thoáng lướt qua trong đầu vị công tử, sau đó lại lặng lẽ chìm xuống đáy nước không dấu vết.

……..

Gần đến năm mới, phủ Tiêu lại càng thêm bận rộn.

Dọn dẹp sân viện, phòng ốc, thay rèm cũ, sửa đèn hỏng, trát lại tường bong, lợp ngói rơi... mọi việc được sắp xếp đâu vào đấy. Khi đến lượt tu sửa Ngọc Lãng viện, thợ mộc phát hiện một tổ mối lớn trong xà gỗ ngoài sân, buộc phải thay mới toàn bộ, không thể tiếp tục ở lại.

Tiêu Lâm phải dọn về hậu viện, việc này đương nhiên phải nói rõ với Thôi Lan Nhân.

“Trong thời gian tu sửa tiền viện, ta sẽ tạm nghỉ ở hậu viện.”

Đã lâu không trò chuyện, cũng đã lâu hắn chưa từng gần nàng đến thế, lặng lẽ ngắm gương mặt ấy thật lâu.

Thôi Lan Nhân dường như chẳng khác gì trước đây. Nếu nhất định phải nói có gì khác biệt, thì có lẽ là sắc mặt nàng tốt hơn hẳn, làn da mịn màng, má phớt hồng như nụ hải đường đọng sương, càng thêm yêu kiều động lòng người.

Ngoài dự đoán, Thôi Lan Nhân lại rất thoải mái, tự nhiên gật đầu:
“Được thôi.”

“Trưởng công tử quyết định là được.”

Nàng chưa từng ôm ảo tưởng có thể mãi mãi ngủ riêng với Tiêu Lâm. Hơn nữa, nàng từ chối thì có ích gì?

Không có ích gì cả.

Chi bằng dứt khoát tỏ ra rộng lượng, phong độ một chút, tiếp nhận thẳng thắn còn hơn.

Huống chi, hắn cũng đã gửi đồ mấy lần rồi. Dù chẳng nói gì, nhưng nàng cũng hiểu rõ đó là ý xin lỗi.

Thôi Lan Nhân đại lượng, không so đo với hắn là được.

Việc phu thê cùng phòng nhanh chóng lan truyền khắp Ngọc Lãng viện.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo