Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa mới được mấy ngày an nhàn, các nha hoàn nhà họ Tiêu đã bắt đầu mặt mày ủ ê, chỉ có bà Trần là cười hớn hở, nét mặt rạng rỡ hệt như trong phủ còn chưa sang năm mới, mà riêng bà thì như đã đón tết rồi vậy.
Thôi Lan Nhân thật sự rất muốn nhắc nhở bà Trần một câu.
Nếu Tiêu Lâm thật lòng muốn cùng nàng thực hiện chuyện phu thê, thì những ngày đầu tân hôn hẳn đã tranh thủ được thời gian làm rồi.
Người bận rộn đến mấy, chẳng lẽ ngay cả một khắc cũng không thể dành ra?
Thời gian trôi qua vùn vụt, chẳng chờ ai kịp phản ứng, màn đêm đã lặng lẽ buông xuống.
Sau khi hầu hạ Thôi Lan Nhân tắm gội chải tóc xong, các nha hoàn đều im như ve sầu mùa đông mà lui ra, thậm chí đến ngẩng đầu cũng chẳng dám.
Bị không khí ấy lây sang, Thôi Lan Nhân cũng thấy hơi khẩn trương.
Căn phòng kín mít, danh chính ngôn thuận, nam nữ độc thân chung một giường, nếu Tiêu Lâm thực sự có tâm tư kia, thì dù nàng có kêu rách cổ họng cũng chưa chắc có người dám xông vào…
Nghĩ tới đây, sau lưng nàng liền nóng rực lên như bị kim châm muối xát.
“Còn đứng đó làm gì? Không ngủ sao?”
Đang mải suy nghĩ miên man, đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm ấm dịu dàng của Tiêu Lâm vang lên, Thôi Lan Nhân lập tức cảm thấy vành tai ngứa ngứa, ngay sau đó là một lớp da gà nổi khắp cánh tay.
Nàng quay đầu nhìn về phía hắn đang tựa vào giường đọc sách, ánh mắt không kìm được mà lén đánh giá từ trên xuống dưới.
hắn bày ra tư thế sẵn sàng đi ngủ, mái tóc đen suôn thả xuống vai, chiếc áo đơn màu tuyết thêu viền lá xếp quạt dọc theo cổ áo khép sang bên phải, phần tay áo, ngực, đến bụng đều phác lên những đường cong nhè nhẹ của cơ bắp dưới lớp vải mỏng, không cần cởi ra cũng đủ thấy, đúng là một chiếc bánh chẻo da mỏng nhân đầy.
Thôi Lan Nhân người vừa ăn hai bát cơm tối, nhìn vào vậy mà lại cảm thấy đói bụng trở lại.
Không được không được.
Nàng nuốt nước miếng xuống, giả vờ như không có chuyện gì, thản nhiên trèo qua chân Tiêu Lâm chui vào bên trong giường.
Tiêu Lâm lật thêm một trang sách, ánh mắt từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi chữ.
Thôi Lan Nhân bò vèo qua, chỉ để lại một làn hương nhàn nhạt.
Không rõ là mùi hương gì, chỉ biết vị ngọt ngào lan tràn trong màn trướng, quanh quẩn bên chóp mũi hắn, sau đó theo hơi thở mà rơi vào lòng ngực.
Tiêu Lâm tâm như nước lặng, lại lật thêm một trang, nhưng nhìn một lúc chẳng ghép được nghĩa, đành phải lật ngược trở lại.
Một trận “soạt soạt” vang lên, Thôi Lan Nhân đã chui vào trong chăn, chưa yên ổn được bao lâu thì lại ngồi bật dậy như xác sống.
Tiếng động ấy thật sự khó lòng khiến người khác tập trung đọc sách. Tiêu Lâm nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy?”
Thôi Lan Nhân “ưm” một tiếng, như muốn nói lại thôi.
Môi nàng mềm mại, ướt át, lúc này đang bị hàm răng trắng ngà khẽ cắn lấy, phần thịt môi hõm xuống, nhìn hệt như một quả mọng chín căng nước.
Một hình ảnh không đúng mực lướt qua đầu, Tiêu Lâm lập tức thấy khát, yết hầu khẽ lăn lên lăn xuống, ánh mắt nhấc lên, nhìn thẳng vào đôi đồng tử đen trong suốt của nàng.
“Là ta lật sách làm nàng khó ngủ sao?”