TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 70

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, trong lòng như có chảo dầu sôi sùng sục, từng tấc da thịt run rẩy, đau đớn như bị rút gân xé thịt.

“Chát!”

Ngực đau điếng, Tiêu Lâm bừng tỉnh mở mắt.

Trước mắt là tấm màn mỏng, ánh sáng từ khe hở lọt vào rọi lên mặt, hắn nheo mắt vì chói.

Thì ra… chỉ là mộng.

Tiếng tim đập hỗn loạn, hơi thở gấp gáp dần ổn định lại. Hắn nhìn xuống ngực mình, có một cánh tay vắt ngang.

Nói đúng ra là một cánh tay trần trụi, thon thả và cân đối.

Nhìn kỹ hơn, không chỉ tay, vai, lưng của Thôi Lan Nhân đều lộ ra dưới ánh nến mờ. Dù trong bóng tối của màn giường, làn da ấy vẫn trắng đến chói mắt, như tuyết dưới ánh trăng, khiến người nhìn không thể dời mắt.

Nhịp tim và hơi thở vừa ổn định lại lần nữa rối loạn.

… Sao hắn lại quên mất, Thôi Lan Nhân có cái tật xấu khi ngủ.

Tiêu Lâm ngồi dậy, xoa huyệt thái dương đang giật giật, vén màn giường nhìn ra ngoài, chỉ còn nửa cây nến đang cháy.

Có lẽ hắn đã ngủ được khoảng một canh giờ.

Ánh nến màu ấm chiếu vào, hắn thuận theo luồng sáng nhìn lại, làn da Thôi Lan Nhân phản chiếu ánh sáng như mật ngọt.

Chỉ nhìn thôi, dường như đã có thể nếm ra vị ngọt.

Tiêu Lâm nhắm mắt lại, kéo tấm chăn lụa đã trượt xuống tận eo nàng lên.

Ngón tay hắn khẽ khàng lướt qua sống lưng nàng, men theo đường cong xương sống trơn láng, chậm rãi phủ kín lại phần da thịt lộ ra, kéo chăn lên đến tận cổ, che kín hết cảnh xuân.

Nàng vẫn ngủ say như không biết gì, bên ngoài cũng chẳng có ai dám vào.

Sẽ không ai trông thấy, cũng chẳng ai hay biết.

Tiêu Lâm lặng lẽ đặt ngón tay từng chạm lên da nàng lên môi mình, nhẹ như một cái hôn thoáng qua.

Hơi ngọt… hơi thơm… thì ra là mùi vị này.

“Bụp!”

Ngọn nến bất ngờ nổ một tiếng nhỏ, kéo Tiêu Lâm khỏi cơn mê.

Ngón tay vừa được hắn nâng niu lập tức bị hắn cắn mạnh, mùi máu tanh mằn trào vào miệng.

………..

Sáng sớm.

Thôi Lan Nhân bị một cơn gió lạnh thổi tỉnh, nàng rùng mình một cái, đang định rụt đầu vào chăn thì chợt nhớ ra một chuyện quan trọng suýt nữa đã quên mất, vội vàng mở choàng mắt.

Quả nhiên Tiêu Lâm đang ngồi quay lưng về phía nàng ở mép giường, tay vén tóc dài của hắn lên khỏi lưng.

Mành giường bị vén hẳn sang một bên, gió lạnh thốc vào từ đó thổi ngay vào đầu nàng.

Nàng ghét nhất là bị gió lùa vào đầu lúc sáng sớm!

Nhưng… cái màn bị thổi kia giờ chẳng còn quan trọng nữa, ánh mắt Thôi Lan Nhân vô thức dính chặt vào tấm lưng của Tiêu Lâm.

Chiếc áo mỏng trên người hắn mềm và trơn, khi hai tay duỗi ra, vải áo căng sát theo cơ bắp bờ vai và lưng, từng đường nét rõ ràng.

Một thân thể trẻ trung, mạnh mẽ… chỉ cần tưởng tượng đến lúc hắn vận sức, những thớ thịt kia sẽ sống động như thế nào…

Thôi Lan Nhân nắm chặt chăn, lặng lẽ rút người vào trong, chỉ chừa lại đôi mắt long lanh ướt át ló ra từ chăn, dõi theo hắn không chớp.

Trán nàng bỗng lạnh toát, nhưng trong lòng lại như bốc cháy.

Tiêu Lâm vốn đang chuyên tâm buộc tóc, bỗng nhiên buông tay, xoay người quay lại.

Hai người bốn ánh mắt chạm nhau, không hề sai lệch.

Thôi Lan Nhân lập tức hoảng hốt, thân thể khẽ run lên, vội vàng nói:
“Thiếp không phải đang nhìn lén!” Sau đó, nàng chợt nhận ra mình phản ứng quá mức, liền cảm thấy xấu hổ, cúi đầu, im lặng không nói thêm gì.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo