Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiếng lật sách nhẹ như muỗi bay, Thôi Lan Nhân lắc đầu: “Thật ra là thiếp sợ lúc ngủ sẽ không ngoan, làm phiền đến phu quân. Hay là… để thiếp sang chỗ khác ngủ nhé?”
Nàng ôm chăn lụa gấm thêu kim tuyến, lót lông chồn bạc phương Bắc, nhồi tơ nõn thượng hạng chuẩn bị rời đi, không ngờ Tiêu Lâm lại nhấc đầu gối, chặn ngay đường lui.
“Phòng riêng còn có thể viện cớ, nhưng cùng phòng mà lại nằm giường riêng thì sẽ khiến người khác nghi ngờ. Ngủ đi, ta không sao.”
“….” Thôi Lan Nhân kỳ thực cũng không nỡ rời chiếc giường rộng rãi này, chỗ kia chỉ là chiếc ghế dài không có đệm, nằm không êm chút nào.
Thế là nàng thuận thế nằm lại, đắp chăn kín người, đôi mắt tròn xoe nhìn hắn, vô tội nói: “Vậy được, là chàng nói đấy nhé.”
Tới giờ nghỉ, Tiêu Lâm đặt sách xuống, tắt gần hết đèn, bình thản nằm xuống.
Vừa nhắm mắt, hắn liền ngửi thấy mùi thơm dịu, rồi dường như “nhìn thấy” đôi môi của Thôi Lan Nhân, gần ngay trước mắt.
Từ nhỏ, Tiêu Lâm đã được dạy phải thanh tâm quả dục, tu thân dưỡng tính.
Tuy đêm nay có chút khó thanh tĩnh vì nàng nằm bên cạnh, nhưng chỉ là tốn thêm chút thời gian để tĩnh tâm, cũng không đến mức không làm được…
Không rõ đã bao lâu, rốt cuộc cũng có chút mơ màng, Tiêu Lâm buông lỏng bản thân, để mình dần chìm vào giấc ngủ.
Nhưng vừa buông lỏng, thân thể hắn lại như rơi vào vực sâu, đến khi chạm đất, vùng thắt lưng liền nặng trĩu, hai bên hông rõ ràng bị người ta siết chặt lấy.
Rõ ràng hắn vẫn chưa mở mắt, vậy mà trong tầm nhìn lại thấy ánh nến lay động, và một nữ lang xinh đẹp thanh lệ đang ngồi cưỡi trên người hắn. Tóc đen óng như lụa, làn da trắng mịn như sương, đôi môi đỏ mọng, mắt long lanh, gương mặt tươi tắn linh động như tinh linh nơi núi rừng, mang theo vẻ ngây thơ chưa hiểu chuyện đời, nghiêng đầu hỏi hắn:
“Phu quân, chàng cứ nhìn chằm chằm miệng thiếp làm gì? Trên môi thiếp có dính gì sao?”
Đôi môi mềm kia mấp máy gần trong gang tấc. Tiêu Lâm ngây người, dùng giọng khàn khàn xa lạ khẽ đáp:
“… Không có.”
“Vậy là chàng thích nhìn sao? Nhưng vì sao Trưởng công tử lại thích nhìn môi thiếp chứ?”
Tiểu tinh linh ngây thơ ấy thoắt cái hóa thành yêu tinh quyến rũ, trong giọng điệu giả vờ ngây dại đã lẫn chút ý tứ xấu xa, đầy dụ dỗ.
Thôi Lan Nhân cúi người áp sát. Tiêu Lâm theo bản năng muốn tránh né, nhưng hắn đang nằm, phía sau đã hết đường lùi, đành để mặc nữ lang kia kề sát từng tấc một, trên môi là nụ cười ranh mãnh, chậm rãi thổi hơi nói vào vành tai hắn:
“Hay là… chàng muốn làm gì với thiếp?”
Hơi thở mềm nhẹ như hương thơm, lướt qua tai hắn, luồn sâu vào lồng ngực, quấn lấy nội tạng, từng vòng từng vòng rồi mới chậm rãi tràn ra ngoài. Hơi nóng bừng bừng, tim hắn run rẩy.
Đôi mắt của nàng sáng như sao trời, tựa hồ có thể xuyên thấu màn đêm đặc quánh, nhìn thấu hắn kẻ ẩn nấp trong đáy đầm sâu, lột da rút xương, soi từng mảnh thịt từng đoạn cốt.
Mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, các đốt ngón tay siết rồi lại thả, cứ thế lặp đi lặp lại, trong tai là tiếng máu sôi trào như trống trận.
Nàng phát hiện rồi… Nàng thật sự phát hiện rồi!
Giống như yêu quái bị lôi ra giữa ban ngày, không nơi ẩn thân, chỉ biết cuống cuồng chạy trốn!