Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai người tắt đèn đi ngủ, Tiêu Lâm vẫn như thường lệ đọc sách một lát trước khi ngủ.
Thôi Lan Nhân từ trong chăn thò đầu ra, lên tiếng gọi: “Phu quân.”
Tiêu Lâm vẫn còn lưu lại mùi rượu tiêu mùi hương của tiêu cánh, cay nồng mà thơm phức.
Gương mặt hắn mới uống rượu xong, hiếm khi lộ ra chút sắc đỏ nhàn nhạt, đôi mắt màu hổ phách của hắn cũng trở nên mơ màng.
Thôi Lan Nhân nhân cơ hội hỏi: “Tết Nguyên Tiêu có hội đèn lồng, chàng có đi không?”
“Cái gì?”
“Chàng không biết sao? Đêm hội trên sông Tần Hoài.”
Dù Thôi Lan Nhân chưa từng tham gia, nhưng nàng vẫn phấn khích miêu tả cảnh tượng náo nhiệt mà mình từng nghe kể. Tuy nhiên, Tiêu Lâm không mấy hứng thú với những hoạt động như vậy, chỉ bình thản đáp: “Ta hẳn là sẽ không có thời gian, nhưng nếu nàng muốn đi, có thể mang theo thị vệ đi cùng. Nếu mẫu thân không đồng ý, nàng có thể đến tìm ta nói.”
Thôi Lan Nhân ánh mắt sáng lên, miệng không ngừng khen ngợi: “Cảm ơn phu quân! Phu quân đúng là người tốt nhất trên thế gian!”
Như vậy là đủ rồi sao?
Hắn chưa đồng ý đi cùng nàng, chỉ là cho phép nàng đi một mình.
Tiêu Lâm thầm nghĩ, thực ra cũng chưa chắc không có thời gian, nhưng khi hắn định mở miệng, Thôi Lan Nhân đã hài lòng nhắm mắt ngủ.
Từ mùng Một đến Rằm đều là Tết, Thánh nhân không thượng triều, quan phủ cũng đóng cửa, nhờ vậy Trưởng công tử có nhiều thời gian ở trong phủ hơn, thỉnh thoảng ra ngoài thăm bạn bè cũng sẽ về khi trời chiều ráng đỏ.
Xà nhà ở tiền viện đã sửa xong từ lâu, nhưng Tiêu Lâm không hề nhắc đến chuyện dọn về, nên Thôi Lan Nhân cũng làm như chẳng có việc gì.
Dù sao trên giường cũng có một người sống sờ sờ như hắn, dương khí vượng thế kia, đến cả ma quỷ Thôi Lan Nhân còn chẳng sợ nữa là!
Kiến Khang liên tục mấy ngày tuyết rơi dày đặc, nàng dẫn theo các nha hoàn trong viện ra đắp người tuyết.
Tuyết đầu mùa tơi xốp như muối, khó nắn thành hình, nhưng đám tuyết sau đó lại khá dẻo, chỉ cần úp nhẹ trong lòng bàn tay là đã có thể vo tròn.
Một đám nha hoàn mười bảy mười tám tuổi mặc áo đông dày cộp, gò má và chóp mũi bị lạnh đến đỏ bừng nhưng vẫn mải mê nô đùa trong tuyết, khi thì thi xem ai nắn bóng tròn hơn, khi lại so ai đắp được người to hơn.
Bởi vậy, bà Trần lại càng nhớ cô tiểu thư nho nhã từng vùi đầu viết chữ trong thư phòng ngày trước, cố ý nhắc khéo Thôi Lan Nhân rằng thư phòng vẫn chưa dọn dẹp xong. Nhưng nàng sớm đã ném chuyện mượn bút tỏ lòng kia lên tận mây xanh rồi.
Bà Trần chỉ đành sai người sắc sẵn canh gừng, đặt trên lò than giữ ấm, để đám nha hoàn chơi mệt còn có thứ xua tan hàn khí.
Chứ nếu cả viện đều bị cảm lạnh, vậy thì ai làm việc đây?
Bất chợt nảy ra ý tưởng, Thôi Lan Nhân quyết định nặn người tuyết cho từng người trong viện, nên cả buổi sáng hăng hái nắn nắn vo vo.
Nàng bày dọc theo hành lang một hàng người tuyết nhỏ, tổng cộng mười chín cái.
Mỗi cái đều có đặc điểm riêng, đại diện cho từng người trong Ngọc Lãng viện.
Ví như cái có búi tóc cài trâm vàng nhỏ là đại diện cho chính nàng, cái có hai dải vải nhỏ thõng sau đầu là Tiêu Lâm, cái cầm que gỗ giả làm thước gõ là bà Trần, cái nhe răng cười toét là Cảnh Trừng, còn cái mắt đờ đẫn như cá chết là Cảnh Lan…