Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Buổi trưa, Cảnh Trừng khom người nhận diện từng người một, vừa thấy cái của Cảnh Lan liền ôm bụng cười nghiêng ngả: “Giống quá! Quá giống luôn!”
Cảnh Lan hừ mũi, khoanh tay lườm Cảnh Trừng một cái rõ to.
Cảnh Trừng lại hớn hở như khoe bảo vật, bê ngay người tuyết đại diện Tiêu Lâm từ ghế hành lang lên tay, giơ cao khen lấy khen để:
“Lang quân xem này! Phu nhân nặn người tuyết của ngài còn to khỏe hơn mấy cái khác nhiều, chứng tỏ trong lòng phu nhân, lang quân chính là người lợi hại nhất viện chúng ta! Phu nhân thật có mắt nhìn!”
May mà lúc ấy Thôi Lan Nhân bị Đại nương tử gọi đi rồi, nếu không hẳn đã bị giọng điệu khoa trương kia làm cho xấu hổ chết mất.
Tiêu Lâm nhận lấy người tuyết, ngắm nghía trong tay.
Người tuyết không chỉ to mà còn tròn trịa mượt mà, rõ ràng là trong tay Thôi Lan Nhân đã được vuốt ve không ít mới có được thân hình mềm mại đến thế.
Tay cầm thì lạnh buốt, nhưng lồng ngực lại nóng ran như có lửa. Cảm giác như người được nàng âng niu trong tay, không phải là người tuyết mà chính là hắn.
Hắn cẩn thận đặt người tuyết xuống, nhưng không khống chế tốt khoảng cách, làm nó rơi ngay cạnh người tuyết của Thôi Lan Nhân.
Tuyết vốn dễ tan lại dễ đông, chẳng bao lâu nữa hai người tuyết kia sẽ bị dính chặt lại với nhau. Tiêu Lâm định tách chúng ra một chút, nhưng tay lại vô thức rụt về.
Trời tối, Thôi Lan Nhân chui trong chăn hỏi Tiêu Lâm:
“Chàng thấy đám người tuyết dưới hành lang chưa?”
Tiêu Lâm lật sang một trang sách: “Ừ.”
“Đẹp không? Thiếp nặn đó!”
Nói rồi đôi mắt lấp lánh nhìn hắn, gò má như muốn nhô cao sẵn sàng nở nụ cười.
Tiêu Lâm phát hiện Thôi Lan Nhân rất thích được khen, nhất là mấy chuyện chơi đùa thế này. Nếu nàng chịu mang tinh thần đó đặt vào thơ phú lễ nhạc, thì mẹ hắn đâu có còn lời gì để chê trách?
Hắn hông muốn khuyến khích tính ham chơi của nàng, cũng chẳng nỡ nói xấu đám người tuyết đó, bèn đáp: “Không nhìn kỹ.”
Câu trả lời nằm ngoài dự đoán.
Thôi Lan Nhân suýt nữa tức đến bật dậy, nửa người trên chống giường: “Thiếp bận rộn cả buổi sáng đó!”
Nhưng nghĩ lại, Tiêu Lâm vốn là người khô khan như vậy, chắc cũng không thích mấy trò vui này. Nàng đành nhịn xuống, chui vào chăn, nhéo lấy mép chăn lầm bầm: “Cũng may thiếp không nặn phu quân, không thì mắt nhắm mắt mở, tặng yêu mị cho kẻ mù, phí công!”
Ngón tay Tiêu Lâm cầm sách hơi siết chặt.
Không có hắn?
Vậy người tuyết đang bị dính cùng với người tuyết của Thôi Lan Nhân là ai?
Chẳng lẽ nàng chỉ đang giận dỗi nói bừa?
Nhưng hắn không hỏi, còn Thôi Lan Nhân cũng không nhắc lại chuyện người tuyết nữa.
Tuy vậy, Tiêu Lâm ngày nào cũng chú ý hai người tuyết kia chưa từng bị tách ra thô bạo, vẫn luôn sát cạnh nhau đứng trên ghế hành lang, đón bình minh tiễn hoàng hôn, cho đến một ngày đột ngột ấm lên, chúng tan ra thành một.
………
Rằm tháng Giêng, cũng là lúc kỳ nghỉ lễ nhàn nhã đi đến hồi kết.
Chạng vạng, Đại nương tử cuối cùng cũng mở lời cho phép ra ngoài ngắm đèn hội.
Đám tiểu công tử, tiểu cô nương nhà họ Tiêu lập tức ríu rít gọi người hầu chuẩn bị rồi ùa ra cổng.
Thôi Lan Nhân cũng phấn chấn hẳn, dưới ánh mắt nghiêm nghị của Tiêu Lâm, nhanh tay vẫy chào tạm biệt rồi dẫn theo gia nhân lên cỗ xe nhỏ, hướng về bờ nam sông Tần Hoài.
Chậm một chút thôi, e hắn lại đổi ý mất!