Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dựa vào đó, từng bước nâng đỡ thứ dân, chèn ép thế gia.
Năm nước lũ Doanh Thủy tràn lan, cũng chính là thời điểm thế gia đứng trước hiểm họa tồn vong.
Chính trên mặt nước Doanh Thủy, hắn đã trải qua một trận kiếp nạn khôn cùng.
Là tái sinh, hay là hủy diệt, hắn cũng không rõ nữa.
Tiêu Lâm không gọi nàng bằng nhũ danh, chỉ thấp giọng nói:
"Ta đã ghi nhớ."
Cây anh đào vừa trồng xuống được mấy ngày, chăm chút cẩn thận, không thấy có dấu hiệu khô héo, vậy là đã bén rễ sống rồi.
Từng chùm từng chùm hoa anh đào phấn trắng chen chúc nở rộ trên cành. Nàng thu nhặt những cánh hoa rơi, gom lại để lót ổ cho chú vẹt nhỏ.
Chú vẹt ấy được nàng chăm nuôi suốt cả mùa đông. Sau khi đã quen hơi người, thỉnh thoảng ôm trong lòng chơi đùa cũng chẳng lo nó bất chợt vỗ cánh bay mất.
Đó là một con vẹt ngực đỏ lớn, toàn thân phủ lớp lông xanh biếc óng ánh, xen lẫn vài đốm vàng nhạt trên đôi cánh, ngực lại pha sắc tím xám. Chiếc mỏ quặp màu đỏ cam, hai bên má và cằm còn có hai vệt đen như thể một tên trộm lén đội khăn che mặt.
Nàng đặt tên cho nó là Mông Mông.
Mông Mông biết học tiếng người, đã thành thạo hàng trăm từ thông dụng như “ăn cơm”, “ra ngoài chơi”, “rắn rắn”…
Nó thông minh đến mức khiến các a hoàn mỗi lần thì thầm to nhỏ đều phải né tránh, chỉ sợ nó học lỏm được rồi bêu riếu khắp nơi.
"Rắn! Rắn!"
Mông Mông nhảy cẫng lên, móng bám lấy song lồng, kêu gào đòi bạn chơi.
Nàng dùng thìa bạc gõ nhẹ lên đầu nó, trách yêu: "Đừng gọi nữa, rắn của Tiêu Lâm đã ngủ đông rồi. Mà ta vẫn chưa hỏi xem con rắn đó tên gì nhỉ?"
Nàng tự lẩm bẩm.
"Không có tên."
Giọng Tiêu Lâm bất ngờ vang lên, hắn hôm nay trở về sớm, là chuyện hiếm có. Thế nhưng nàng cũng không tò mò về công việc của hắn, chỉ tiện tay đặt thìa xuống, quay sang hiếu kỳ hỏi: "Sao lại không có tên?"
"Rắn khác với những loài khác," Tiêu Lâm đáp, "kể cả gọi tên, nó cũng chưa chắc để tâm. Vậy nên đặt tên là vô ích."
Nàng nghe vậy, ngẩn người: "…Nghe thật tẻ nhạt."
"Thế sao chàng còn nuôi rắn?"
Tại sao ư?
Tiêu Lâm bỗng chốc nhớ về chuyện xưa.
Đó là một ngày hè nóng nực, trời bỗng đổ mưa xối xả như trút nước, màn mưa dày đặc tựa tấm lưới mịn giăng khắp trời đất, sắc màu nơi sân vườn như mực tàu loang lổ trên tờ giấy tuyên thành, mờ mịt mông lung.
Giữa tiếng mưa róc rách, vang lên rõ ràng hơn cả là tiếng trò chuyện của tiên sinh và mẫu thân vọng ra từ phía sau cánh cửa khép hờ…
"Vương đại nương tử, Thần Ngọc không phải không có khuyết điểm,"
Giọng người nọ chậm rãi, như nước nhỏ từng giọt, "không giấu gì người, hắn rất thông tuệ. Cũng chính vì quá thông tuệ, hắn biết rõ nên đối nhân xử thế thế nào. Nhưng đây lại chính là khiếm khuyết lớn nhất của hắn."
"Trong lòng hắn, thiện và ác mơ hồ không rõ. Tất cả những gì hắn nhận được, sở hữu, lưu lại… đều là do đại nương tử ban cho. Hắn bị tước đoạt quyền lựa chọn. Người biết điều đó có ý nghĩa gì không? Nó có nghĩa là… hắn có thể sẽ không giống vẻ ngoài ôn hòa ấy, hắn có thể ích kỷ tự lợi, cũng có thể tà ác tối tăm, ai mà đoán được?"
"…Có lẽ, chưa đến mức tệ hại như vậy chăng?"