Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giọng mẫu thân run rẩy, nặng nề, như âm thanh đang cố gắng rỉ ra từ những kẽ ngón tay đang siết chặt.
"Nó là con ta, là hy vọng duy nhất của ta. Ta… ta sao có thể để nó tan vỡ như vậy được… Không đâu, nó rất tốt, nó sẽ mãi mãi tốt."
Tiếng lặp đi lặp lại "nó rất tốt", như nhịp mưa đều đặn rơi xuống, tưới đẫm vào lòng hắn.
Hắn không rõ, đó là được vỗ về, hay là bị xiềng xích.
Về sau, mẫu thân để hắn tự chọn một loài vật làm thú cưng.
Dường như, nuôi dưỡng, chăm sóc, bảo vệ một sinh mệnh là cách chứng minh lòng hướng thiện.
Mà hắn, đã chọn một con rắn.
Một loài vật không được yêu thích, tượng trưng cho tàn nhẫn và lạnh lùng.
Đứng trước gương mặt tái nhợt của mẫu thân, hắn cũng trắng bệch mà đáp:
"Rắn, lý trí và kín đáo, nhạy bén trong quan sát. Điều quan trọng nhất, nó là loài săn mồi, chưa từng biết yếu mềm.
Cũng như hiện tại, Tiêu gia cần phải lạnh lùng như rắn, cần phải có sức răn đe như rắn."
Hắn thầm nghĩ, có lẽ, những điều tiên sinh từng nói… cũng không phải là sai.
Hắn quả thực rất thông minh, thông minh ở chỗ biết cách cư xử sao cho vừa lòng người khác, biết phải làm thế nào để mẫu thân an tâm.
Nhưng đồng thời, hắn cũng quá đỗi mềm yếu, chưa từng dám để mẫu thân, hay bất kỳ ai, biết được những suy nghĩ chân thực trong lòng mình.
"Có lẽ..." Tiêu Lâm nhìn nàng, khẽ nâng tay phải, "…hoặc nên nói, chính là ta."
Thôi Lan Nhân nghe không hiểu, cũng chẳng chú ý, vì toàn bộ tâm trí nàng lúc này đều đặt trên bàn tay kia, bàn tay đang chậm rãi đưa tới, gần chạm vào má nàng.
Cảm giác mơ hồ lơ lửng ấy, tựa như đang mở ra một chiếc hộp bí ẩn chưa từng được biết tới.
Có người sẽ e sợ trước điều chưa biết, nhưng người đó tuyệt nhiên không phải Thôi Lan Nhân.
Đôi vành tai nàng dần nóng bừng, tim đập thình thịch, bụng dưới như có luồng điện ngứa ngáy chạy qua, mơ hồ chờ mong.
Song Tiêu Lâm cuối cùng vẫn kiềm chế, thu tay về.
Thôi Lan Nhân hơi thất vọng.
………..
Năm nay là mùa đông ấm áp, tuyết lớn vừa qua, nhiệt độ lập tức tăng vọt.
Bởi vậy cây anh đào từ phương Nam mang tới kia không bị giá lạnh tàn phá, dưới ánh nắng chan hòa và sự chăm sóc tinh tế của hoa công, chỉ chưa đầy nửa tháng đã rũ bỏ cánh hoa tàn úa, kết ra những trái non xanh mơn mởn dưới cuống.
Trái sai trĩu cành, Thôi Lan Nhân mỗi ngày đều phải ra ngắm vài lượt, yêu không nỡ rời.
Thậm chí có lúc nàng còn dời cả ghế nằm ra gốc cây, ngủ trưa dưới tán anh đào.
Hôm nay cũng vậy.
Tiêu Lâm tình cờ ghé qua Tiêu viên để lấy vài quyển sách, ánh mắt vô tình xuyên qua cửa sổ, bắt gặp hình ảnh nàng cuộn mình trong chăn mỏng, đang yên giấc dưới bóng cây.
Không kìm được, hắn bước ra khỏi thư phòng, đi về phía hậu viện.
Cây anh đào này cũng chẳng cao lắm, hắn phải hơi khom người mới tránh được những nhánh cây rậm rạp.
Một con tiểu xà vừa tỉnh khỏi đông miên, bị hắn tiện tay móc lên cành cây cho mặc sức bò lượn, còn bản thân hắn thì cúi thấp xuống, lặng lẽ nhìn.
Thôi Lan Nhân ngủ rất say, hàng mi dài ngoan ngoãn phủ xuống, in bóng trên làn da trắng ngần.
Đôi môi mềm mại khẽ ép vào nhau, đỏ mọng như quả mọng nước, toát lên vẻ non tơ diễm lệ.
Nàng hoàn toàn không hay biết mình đang bị nhìn trộm.
Mà sự nhìn trộm vốn dĩ đã là thứ xâm phạm đạo đức.
Cõi lòng Tiêu Lâm như treo ngược tảng đá nặng nề, từng tấc ngũ tạng cũng như bị lèn chặt bởi những khối đá lạnh, đè ép hắn chìm dần xuống vực sâu tăm tối, nơi ánh sáng không thể với tới.