TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 87

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Hắn chăm chú nhìn Thôi Lan Nhân dưới gốc cây.

Trên đầu hắn, tiểu xà chầm chậm bò qua, dùng thân thể dài nhỏ phủ kín vảy lạnh buốt, quấn lấy một quả anh đào xanh non.


Quả nhỏ bị siết chặt đến mức lớp vỏ xanh mướt hé mở, để lộ sắc thịt bên trong, như chỉ cần thêm một chút lực liền nứt vỡ.
Hoặc giả, bị con rắn đói khát kia nuốt trọn vào bụng.

Người ta thường nói lòng dạ nữ nhân khó dò, nhưng trong mắt Thôi Lan Nhân, Tiêu Lâm còn khó hiểu hơn cả lòng nữ nhân.
Hắn tựa như một tầng sương mờ, gió thổi thì tản, nhưng chỉ vài hôm sau lại bất giác vấn vít quanh người, khiến người ta toàn thân ẩm ướt, dính nhớp.

Thôi Lan Nhân hoàn toàn không đoán nổi vị lang quân biến ảo khôn lường này.

"Phó mẫu, bà nói xem, trưởng công tử rốt cuộc là người thế nào?"

"Trường công tử?"

Với bà Trần cũng như đại đa số mọi người, câu hỏi này thực dễ trả lời.
Bà Trần cũng không cần nghĩ ngợi đã buột miệng đáp:
"Trưởng công tử tuổi trẻ tài cao, thần thái thanh khiết, giữ chức cao mà không kiêu, nắm quyền trọng mà không nóng vội, đối với bề trên thì không khuất phục, đối với kẻ dưới thì không hà khắc..."

Những lời hay ý đẹp dành cho Tiêu Lâm, Thôi Lan Nhân nghe cũng chán rồi, liền ngắt lời:
"Vậy còn khuyết điểm thì sao?"

"Khuyết điểm?"

Thôi Lan Nhân tay vuốt nhẹ chiếc trâm mà bà Trần vừa cài lên tóc mình, xoay người chống khuỷu tay lên bàn trang điểm, hỏi:
"Phó mẫu vừa nãy toàn kể ưu điểm, ta muốn biết, hắn có nhược điểm gì?"

Bà Trần chau mày trầm tư hồi lâu, rốt cuộc cẩn thận lên tiếng:
"Không gần nữ sắc?"

Thôi Lan Nhân bật cười "phụt" một tiếng.

"Phó mẫu à, nếu trưởng công tử là người chuyên tu đạo, hay một lòng hướng Phật, thì chuyện không gần nữ sắc lẽ nào lại tính là khuyết điểm?"

"...", bà Trần cảm thấy nàng so sánh kỳ quặc, song vẫn thành thật đáp:
"Đương nhiên không tính."

Thôi Lan Nhân chớp mắt, nhoẻn miệng cười:
"Đã vậy, cớ sao với trưởng công tử lại thành khuyết điểm?"

Bà Trần nhất thời nghẹn lời.

Những lời của Thôi Lan Nhân, nhiều lúc thật kỳ quái, nhưng lại khiến người ta không tài nào phản bác được.

"Hay người nghĩ thêm xem?" Thôi Lan Nhân thúc giục.

Bà Trần vò đầu bứt tai hồi lâu, cuối cùng đành lắc đầu chịu thua:
"Nô tỳ thật nghĩ không ra."

Thôi Lan Nhân thở dài, rồi chỉ vào mình:
"Vậy còn ta, ta có khuyết điểm gì không?"

Bà Trần thoáng chốc mặt mày cứng đờ, muôn lời nghẹn nơi cổ họng, không dám hé răng.

Thôi Lan Nhân thấu hiểu ánh mắt bà Trần, chẳng những không buồn, mà còn vui vẻ nói:
"Đấy! Người ai chẳng có khuyết điểm, làm sao có thể không có được!"

Trần bà đành đưa tay kéo Thôi Lan Nhân ngồi ngay ngắn lại, bất đắc dĩ hỏi:
"Thế nữ lang tìm khuyết điểm của trường công tử làm gì?"

Thôi Lan Nhân ủ rũ đáp:
"Tiêu Lâm dạo này cứ như tránh mặt ta, ta thấy hắn rất không bình thường."

Bà Trần hợt nhớ ra chuyện cũ, liền nói:
"Chẳng phải trước đây người cũng cố ý tránh trường công tử đó sao? Người nghĩ vì cớ gì?"

Không biết tự soi xét bản thân cũng là một trong những khuyết điểm của Thôi Lan Nhân, bà Trần thầm mong nàng có thể tự giác ngộ được phần nào.

Thôi Lan Nhân hùng hồn đáp:
"Sao có thể giống nhau, ta khi đó là..."

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo