TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 94

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

"Ván cờ này cũng như thế cuộc hiện tại.
Không thể có chút lơ là.
Ngươi cho rằng vụ tập kích lần trước chỉ là trùng hợp sao?
E là đã có kẻ âm thầm động tay, muốn moi từ ngươi ra điều gì đó.
Mà ngươi lại sơ suất, quên mất mất mối nguy ấy."

Phan Thị Trung vừa gõ nhẹ một góc đông nam chiếc bàn cờ, lập tức thu tay, trong nháy mắt đã ăn sạch bảy tám quân trắng trên bàn.

Viên Tứ Lang bỗng thấy sau lưng toát lạnh mồ hôi lạnh.

Thật ra hắn ta không quên chuyện kia, chỉ là luôn nghĩ rằng việc ấy chưa từng hé lộ ra ngoài, đến phụ thân cũng không hề hay biết.
Nếu Tiêu gia biết chuyện, vậy sẽ vô cùng nguy hiểm.

Chuyện đó, hắn ta đã xử lý sạch sẽ từ lâu, những kẻ biết chuyện cũng đều đã được giải quyết.
Chẳng lẽ vẫn còn ai, vì chuyện của nhà họ Ôn mà sinh sự...?

Có thể là Tiêu gia sao?
Nhưng nếu là Tiêu gia, càng không thể có khả năng giúp đỡ!
Người như Tiêu Lâm, nếu quả thực biết rõ chân tướng, hận không kịp, há lại vì một chuyện như vậy mà ra mặt?

Hơn nữa, tính tình Tiêu Lâm thế nào, người bên ngoài phần nào cũng rõ lạnh lùng kiêu ngạo, chẳng hề đặt ai vào mắt.
Chỉ có thể nói... là Thôi Lan Nhân, tính tình tùy tiện, ham chơi, tâm tư lại chẳng sâu sắc.

Nàng cũng không đi cùng Vương thập lang và các thiếu nữ kia, mà ngược lại, men theo hướng bọn họ vừa rẽ, xuyên qua cánh cổng bầu đầy dây leo, đi tới một cái ao nhỏ mọc đầy cỏ thơm.

Bên bờ ao có một nữ tử, vạt váy trước đã ướt hơn nửa, đang tức tối dùng đá ném vào trong ao để phát tiết giận dữ.

"Hóa ra là Công chúa đây à."
Thôi Lan Nhân thấy buồn cười, hơi ngẫm liền hiểu ra vì sao lúc nãy mấy tiểu thư nhà họ Vương lại nổi giận đùng đùng như vậy, thì ra là Tề công chúa ăn không nói có, muốn mượn thế họ để ép người.

Vừa trông thấy nàng, miệng Tề Mẫn suýt nữa há thành hình chữ "O".

"Ngươi tới đây làm gì?!"

Thôi Lan Nhân thản nhiên: "Không có gì, chỉ đi ngang nhìn một cái."

Tề Mẫn đang bực bội, giọng điệu cũng sắc lẹm:
"Nhìn cái gì mà nhìn! Mau cút đi!"

Công chúa càng sốt ruột giận dữ, Thôi Lan Nhân càng tỏ ra mặt dày, lười biếng đứng yên không động đậy.

Nàng cười khẽ:
"Chỗ này đất hoàng gia, nếu công chúa nguyện ý ngồi đây giẫm nước, thì xin cứ tự nhiên."

Thật quá đáng!
Cho dù đến sau đi chăng nữa, thì người như Tề Mẫn n cũng đâu phải kẻ chịu nhẫn nhịn, lẽ ra nàng ta phải được ưu tiên mới phải!

Tề Mẫn ức đến nghiến răng ken két, mà bên kia Thôi Lan Nhân lại cứ ngang nhiên không chịu đứng dậy.

Thôi Lan Nhân chọn một tảng đá sạch sẽ, thản nhiên ngồi xuống, đối diện ánh dương chói lọi, cả người như đóa hướng dương ngẩng đầu đón nắng, nở nụ cười rực rỡ.

"Điện hạ sao vậy? Chân bị đánh què rồi à?"

Tề Mẫn nén giận, không nhịn được mà mắng:
"Ngươi biết ăn nói không hả!"

"Xin lỗi nha," Thôi Lan Nhân buông lời xin lỗi hời hợt, "Nói chuyện với người thì phải tùy theo đối tượng, thấy quỷ thì nói chuyện với quỷ. Nếu lời ta nói khiến công chúa không vui, vậy thì... thật sự xin chịu thua thôi."

"Ngươi... ngươi đang mắng ta là quỷ à?!"
Tề Mẫn tức đến độ bật dậy, không thèm ở lại thêm giây nào.

Thôi Lan Nhân nhân cơ hội cúi đầu lướt mắt một lượt từ váy áo tới bên chân nàng ta.
Tề Mẫn cổ đỏ bừng, đỉnh tai cũng nhuộm đỏ, cắn răng gắt lên:
"Chỉ là... chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, có gì to tát đâu!"

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo