Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Bẩn váy rồi à?" Thôi Lan Nhân nhướng mày hỏi, vẻ mặt như rất muốn nhìn thêm.
Tề Mẫn vội dùng tay che lấy phía sau, không để nàng nhìn thấy.
Nếu để tên đáng ghét như Thôi Lan Nhân nhìn được, nhất định sẽ lớn tiếng cười nhạo mình!
Tề Mẫn mắt đỏ bừng vì giận, hung dữ trừng nàng một cái, rồi ngẩng cao đầu ngoảnh mặt sang chỗ khác, cố tỏ ra mình chẳng hề bận tâm tới ánh mắt của bất kỳ ai, cũng không sợ sự chê cười.
"Thật ra cũng chẳng phải chuyện gì to tát."
Giọng Thôi Lan Nhân đột nhiên bình thản, nghe không ra chút nào vẻ chế nhạo thường ngày.
Tề Mẫn bán tín bán nghi liếc nhìn nàng, dè dặt hỏi:
"...Thật sao?"
Thôi Lan Nhân gật đầu:
"Đa phần nữ lang đều sẽ đến kỳ nguyệt sự. Ngược lại, nếu không có mới đáng lo, phải tốn bạc mời đại phu khám bệnh, uống thuốc đắng đến nhăn mặt đấy, biết không?"
"Ngươi nói... cũng không sai..."
Tề Mẫn nhíu mày, lại liếc nàng một cái, rồi "soạt" một tiếng quay đầu đi.
"Nhưng dù sao nguyệt sự cũng là vật ô uế, ta thân là công chúa, làm sao chịu nổi sự mất mặt này!"
Thôi Lan Nhân hỏi:
"Lúc nãy chẳng phải còn có mấy cô nương nhà họ Vương đi ngang qua sao? Sao công chúa không nhờ họ giúp?"
Tề Mẫn lạnh mặt, không đáp lời.
Vương gia quả thực quá mức kiểu cách, trong vườn trồng toàn kỳ hoa dị thảo, sợ khách nhân giẫm hỏng nên thậm chí ngay cả nha hoàn thân cận cũng không cho theo vào.
Một công chúa như nàng ta, giữa chốn tiệc lớn, lại lâm vào cảnh cô lập, không ai trợ giúp.
Tuy nói mỗi tiệc đều có rất nhiều nô bộc hầu hạ, nhưng với khách nhân, người ta sẽ chỉ tùy ý điều phối, không nhất định phải giữ riêng một người bên mình.
Gặp phải nơi hẻo lánh, yên tĩnh, khó tránh khỏi lúc bất tiện như thế này.
Thôi Lan Nhân sợ công chúa cứ lúng túng mãi, bèn nói:
"Vậy để ta đi lấy cho điện hạ một bộ váy áo sạch sẽ thay ra."
Hôm nay tiệc xuân có rất nhiều nữ khách, vì đề phòng các sự cố bất ngờ, trong phủ đã chuẩn bị sẵn nhiều bộ y phục dự phòng.
Thôi Lan Nhân mang váy áo trở lại, tìm một gian phòng trống cho công chúa thay đồ.
Tề Mẫn tuy cao ngạo nhưng cũng không ngại nợ một ân tình, cười hì hì nói:
"Nhà chúng ta xưa nay ân oán phân minh, hôm nay ngươi giúp ta, muốn gì nào? Vàng bạc châu báu, y phục mới, hay là một con ngựa quý?"
Thôi Lan Nhân tròn mắt kinh ngạc.
Tề Mẫn bị ánh mắt nàng nhìn chằm chằm đến mức nổi cả da gà, lập tức giận dữ quát:
"Nói cho rõ trước nhé! Dù ngươi giúp ta, bản công chúa cũng không kết giao bằng hữu với ngươi đâu! Ngươi đừng có mơ tưởng viển vông!"
Lúc này Thôi Lan Nhân mới mỉm cười, dịu dàng mở miệng:
"Thứ gì cũng không cần. Chỉ muốn nhờ công chúa một việc."
"... Việc gì?" Tề Mẫn híp mắt, đầy cảnh giác.
"Rất đơn giản." Thôi Lan Nhân búng tay một cái, giọng ngọt ngào như khuyến mãi thêm:
"Ngày sau nếu công chúa gặp việc cần giúp đỡ, nếu tiện tay, thì ra tay giúp một lần, được chứ? Cũng đâu có khó gì?"
Tề Mẫn hừ lạnh:
"Vì sao ta lại phải vô duyên vô cớ giúp người khác?"