Tại Sao Tôi Vẫn Ế? - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

5.


Lục Thâm dường như bị chuyện tôi đi lạc dọa sợ, ôm tôi mãi không buông. Tôi cố gắng ngả người ra sau để nhìn rõ vẻ mặt của cậu.


Cậu vùi đầu vào cổ tôi, lí nhí nói: "Xin lỗi Giang Dao."


Bố tôi đứng bên cạnh nhìn chúng tôi với vẻ mặt đăm chiêu, tôi có chút ngại ngùng, vụng về vỗ vỗ vai cậu an ủi: "Không sao đâu."


Một lúc lâu sau, vai tôi đã mỏi nhừ, nhưng cậu vẫn ôm tôi không chịu buông.


Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, khẽ nhún vai: "Không phải cậu đang khóc đấy chứ?"


Cậu vội vàng buông tôi ra, quệt mặt một cái: "Không có."


Nhớ lại sự che giấu non nớt của cậu lúc đó, trong lòng tôi dâng lên một dòng nước ấm, nhìn Lục Thâm đang mua vé ở bên cạnh, cũng cảm thấy càng nhìn càng thuận mắt.


Cậu nhận lấy vé từ nhân viên, để ý thấy ánh mắt tôi nhìn mình, hỏi: "Sao vậy?"


Tôi cười trêu chọc: "Không có gì, chỉ là nghĩ nếu lần này tôi lại đi lạc, không biết ai đó có lại khóc nhè nữa không nhỉ?"


Cậu khựng lại, nói một cách rất tự nhiên: "Sẽ không đâu."


Tôi không ngờ cậu lại nói thế, có chút ngượng ngùng, đang định chuyển chủ đề, đột nhiên một bàn tay hơi lạnh nắm lấy tay tôi.


"Lần này tôi sẽ nắm chặt tay cậu."


Thật trùng hợp, lúc này trong công viên vang lên một bài hát rất ngọt ngào, loa lớn hát rằng "Em nghĩ đây là định luật của lực hút trái tim, tìm thấy anh em muốn nói, ở bên nhau, em và anh, đã dần dần đến gần".


Tôi thầm nghĩ, trời ạ đây là cao thủ tình trường sao? Này cũng quá đỉnh rồi! Khóe mắt tôi lén liếc sang Lục Thâm bên cạnh.


Trông cậu đúng là rất thản nhiên, mặt tỉnh bơ như không có chuyện gì.


"Lục Thâm, cậu lạnh lắm à?" Tôi hỏi.


Cậu nhìn tôi, cạn lời: "Chị ơi, bây giờ là tháng sáu đấy."


Hừ, đã vậy thì tôi không khách sáo nữa.


6.


Tôi quay đầu nhìn chằm chằm Lục Thâm, nói một cách rất ngây thơ: "Nhưng tai cậu đỏ rồi kìa."


Với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, khuôn mặt đẹp trai thường ngày thờ ơ với mọi thứ của Lục Thâm "vèo" một cái đỏ bừng lên.


"Oa, hóa ra cao thủ tình trường cũng biết ngại ngùng à?" Tôi tiếp tục trêu chọc.


Lục Thâm nghiến răng nghiến lợi véo má tôi một cái, tôi lập tức vào trạng thái chiến đấu, đưa tay lên định túm tóc cậu, cậu đưa tay ra đỡ, nắm chặt lấy tay tôi.


Điều này hoàn toàn khác với việc nắm tay vừa rồi, nếu nói vừa rồi là ngọt ngào, thì tình huống bây giờ có chút cảm giác căng như dây đàn.


Không khí tràn ngập một sự mập mờ căng thẳng.


Lục Thâm nhìn tôi chằm chằm, trong mắt là một ý nghĩa sâu xa mà tôi không hiểu được. Tôi như bị mê hoặc, thuận theo lực của cậu mà tiến lại gần.


"Giang Dao?" Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nam đầy ngạc nhiên gọi tôi lại.


Tôi lập tức hoàn hồn, vội vàng quay đầu nhìn, người đó đã đi đến cách tôi không xa.


Người đến cao gần bằng Lục Thâm, khí chất ôn hòa, mang theo nụ cười nhẹ, mắt đầy ngạc nhiên nhìn tôi, có một cảm giác quen thuộc khó tả.


Là Phó Hoài!


Tôi và Phó Hoài đã gần 5 năm không gặp, năm lớp 12 cậu ấy đột nhiên chuyển trường, còn khiến tôi buồn rất lâu, khoảng thời gian đó tôi cũng đã cãi nhau với Lục Thâm vài lần.


Không ngờ chúng tôi lại có thể gặp nhau ở đây, nên khi Phó Hoài đề nghị cùng đi chơi, tôi không nghĩ ngợi gì mà đã đồng ý ngay.


Còn một lý do nữa, đó là tôi có hơi không biết phải đối mặt với Lục Thâm như thế nào, luôn cảm thấy kỳ quặc, mỗi lần nhìn thẳng vào mắt cậu là đều có cảm giác tim sắp loạn nhịp.


Nhưng Lục Thâm thấy Phó Hoài thì lại không mấy ngạc nhiên, không biết có phải là ảo giác của tôi không, thậm chí cậu còn có chút không vui, tôi nhớ hồi cấp 3 mối quan hệ của chúng tôi rõ ràng rất tốt mà.


"Vừa rồi hai người cãi nhau à? Thấy sắc mặt Lục Thâm không được tốt lắm." Phó Hoài đi bên trái tôi hỏi.


Lục Thâm đi bên phải tôi, vờ như vô tình nói: "Bị cậu phá đám chuyện tốt, đương nhiên là không vui rồi."


Tôi nghe cậu nói "chuyện tốt", lại nhớ đến ánh mắt mê hoặc của cậu, nhịp tim lại có cảm giác mất kiểm soát, tôi vội vàng lắc đầu, cố gắng xua đi cảm giác không kiểm soát được đó.


7.


"Thầy Lục nhập vai sâu quá, không cần quan tâm đến cậu ấy đâu." Tôi đá Lục Thâm một cái rồi giải thích với Phó Hoài.


Phó Hoài khẽ cười, nói một cách khó hiểu: "Quan hệ của hai người vẫn tốt như vậy."


Giọng điệu của cậu ấy khiến tôi cảm thấy hơi kỳ quặc, nhưng lại không nói ra được, đành phải chuyển chủ đề: "Ê Phó Hoài, sao cậu lại ở đây vậy?"


Lục Thâm đột nhiên dừng lại, buông một câu cứng nhắc: "Tôi đi mua nước."


Phó Hoài nhìn bóng lưng cậu, nói: "Tôi làm phiền hai người, có phải Lục Thâm giận rồi không?"


Nhìn vẻ mặt áy náy của cậu ấy, tôi đành an ủi: "Không cần quan tâm đến cậu ấy, tính cậu ấy chó thế đấy."


Cậu ấy như bị cách ví von sinh động của tôi chọc cho cười không ngớt.


Tôi đành phải cười cùng cậu ấy: "Phó Hoài, bây giờ cậu hay cười hơn hồi cấp 3 rồi đấy."


Cậu ấy nghiêm túc lại, nói: "Không phải, là vì hôm nay gặp lại cậu nên thấy rất vui."


Ba vạch đen lướt qua đầu, tôi lẳng lặng nhìn cậu ấy: "Bớt giở trò với tôi đi."


"Giang Dao, cậu vẫn không hiểu phong tình như ngày xưa nhỉ."


Hóa ra Phó Hoài định thi đại học trường chúng tôi, bây giờ đến là để xem trường, tôi đã đồng ý sau này sẽ dẫn cậu ấy đi tham quan trường.


Chúng tôi trò chuyện một lúc, cảm giác thân quen hồi cấp 3 cuối cùng cũng trở lại, tôi không nhịn được hỏi: "Phó Hoài, lúc cậu chuyển trường năm lớp 12 tại sao không nói với tôi một tiếng?"


"Hả? Lúc đó rõ ràng tôi..."


"Nói chuyện gì thế?" Lục Thâm cầm hai ly nước trái cây quay lại.


Tôi nhìn thấy cậu chỉ cầm hai ly nước trái cây, đầu đã muốn bốc khói, Lục Thâm đúng là đồ chó, nhỏ mọn thế!


Tôi đang định đi mua cho Phó Hoài ly khác thì Lục Thâm đưa một ly cho Phó Hoài, còn mình thì uống ly còn lại, tôi đứng ngơ ngác trong gió.


"Mạo muội hỏi một chút, bạn ơi, hôm nay cậu đến đây một mình à?" Tôi cười giả lả nói với Lục Thâm.


Cậu ung dung uống một ngụm nước trái cây, rồi  lấy từ trong ba lô ra một bình giữ nhiệt: "Uống nước đường đỏ của cậu đi, ngày mai là ngày mấy cậu quên rồi à?"


8.


Tôi ngẩn ngơ nhận lấy bình giữ nhiệt, nói không cảm động là nói dối, chuyện này tôi còn không nhớ, Lục Thâm lần nào cũng chuẩn bị sẵn cho tôi.


Tôi ôm chầm lấy cổ cậu: "Có được đứa con như cậu bố đây còn cầu mong gì nữa chứ?!"


Hiếm khi cậu không phản kháng, cứ để mặc tôi ôm.


Sau khi tôi buông tay, Lục Thâm cười một tiếng đầy ẩn ý với Phó Hoài: "Để cậu chê cười rồi Phó Hoài, cậu không biết đấy thôi, mấy năm nay Giang Dao cứ thích động tay động chân với tôi như thế đấy."


Mọi chuyện trở nên có chút bế tắc.


Tôi và Lục Thâm đã mua vé nhà ma, tình cờ Phó Hoài cũng mua một vé. Đây vốn là một chuyện vui vẻ, nhưng lại tệ ở chỗ, Phó Hoài cậu ấy sợ ma?!


Lục Thâm đi trước dò đường cho chúng tôi, không biết ai đã chạm vào cơ quan gì, đột nhiên một cánh tay đẫm máu xuất hiện, chắn ngang trước mắt chúng tôi.


Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Phó Hoài đã lao vào lòng tôi.


Lục Thâm nghe thấy động tĩnh quay đầu lại nhìn, không biết có phải do ánh đèn không, sắc mặt cậu trở nên xanh lét.


"Tôi nhớ trước đây cậu không nhát gan như vậy, Phó Hoài." Cậu nhìn Phó Hoài đang ôm chặt tôi, lạnh lùng nói.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo