Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1
Vào ngày sinh nhật của ta, Tạ Trường Hoãn từ sớm đã đưa ta ra khỏi cung, nói là muốn cho ta một bất ngờ.
Nhưng khi ngựa đi qua phố dài, hắn thoáng nhìn đã thấy nữ chính đang bị trêu ghẹo trong góc.
Hắn lạnh lùng đứng nhìn một lúc lâu, không cho ta qua giải cứu.
Nhưng chính hắn lại lao ra ngay khoảnh khắc công tử nhà Tả tướng chạm vào tay áo nàng.
Hắn đánh người ta một trận tơi bời, tiếng xương gãy vang lên không ngớt, dường như hắn vẫn còn ngại chưa đủ, bèn rút trường đao bên hông ra.
Ta lao tới chắn giữa họ, khuyên hắn bình tĩnh, dù hắn có là Thái tử cũng không thể giết người giữa phố.
Nhưng mắt hắn đã đỏ ngầu: "Tránh ra, nếu không ta cũng giết cả ngươi."
Ta cứ ngỡ với tình nghĩa bao năm của chúng ta, hắn sẽ không ra tay với ta.
Nhưng hắn không chút do dự, một đao đâm xuyên qua bả vai trái của ta, máu tươi đầm đìa.
Ngay khi hắn định chém nhát thứ hai, Thẩm Ngọc Khuynh sau lưng hắn đã hai mắt đã hơi đỏ hoe, níu lấy tay áo hắn.
Nàng gọi một tiếng "Tạ Trường Hoãn", giọng nói mềm mại ấm áp lập tức kéo lý trí của hắn quay về.
Tạ Trường Hoãn như sợ làm nàng ấy hoảng sợ, liền buông chuôi đao ra.
Trong lúc ta đau đến run rẩy, gần như sắp ngã quỵ xuống đất.
Tạ Trường Hoãn lại đang đắm đuối nhìn nữ chính được hắn che chở sau lưng, ánh nhìn đắm đuối đến ngàn năm, trời đất cũng phai màu.
Một lúc lâu sau, họ mới kết thúc cái nhìn triền miên ấy.
Tạ Trường Hoãn chắn trước mặt Thẩm Ngọc Khuynh, nắm tay nàng xuyên qua đám đông ồn ào, không ngoảnh đầu lại mà bế nàng lên con ngựa cưỡi lúc đến.
Hắn ngồi ở lưng ngựa trên cao, lạnh lùng liếc ta một cái, ra lệnh: "A Hành, đưa công tử nhà Tả tướng về, tiện thể thay ta nhận lỗi với Tả tướng."
Ta đau đến mức hơi khó thở, nghe vậy lại loạng choạng một chút.
Thế nhưng Tạ Trường Hoãn giật dây cương, bỏ lại một mớ hỗn độn, không ngoảnh đầu lại mà đi mất.
Ta nhìn bóng lưng hắn cưỡi ngựa đi mất mà thở dài.
Bảy năm rồi đấy, đồ khốn, ngươi muốn ôm mỹ nhân về, để ta làm vai phụ ta cũng chịu rồi, nhưng sao lại phải đâm ta một nhát làm gì.
Đau lắm đó biết không.
2
Ta tùy tiện xé hai mảnh vải che miệng vết thương lại để cầm máu, nhìn công tử nhà Tả tướng đang bất tỉnh trên đất mà có chút rầu rĩ.
May sao lúc này Triệu phó tướng từ trong đám đông nhảy ra.
Ông là thuộc hạ cũ của Tạ Trường Hoãn, đã từng chứng kiến ta cùng Tạ Trường Hoãn từng bước đi lên.
Giờ đây, từ những lời bàn tán câu được câu không của mọi người, ông đã hiểu được đầu đuôi sự việc, vẻ mặt mang theo vài phần bất bình.
"Điện hạ ra tay cũng quá tàn nhẫn rồi, vì một người phụ nữ không rõ lai lịch mà lại đối xử với ngươi như vậy."
"Chuyện còn lại để ta xử lý, ngươi mất nhiều máu thế này, mau quay về tìm đại phu đi."
Ta nhớ lại giọng điệu ra lệnh của hắn, thở dài một hơi, lắc đầu, hiếm khi nghiêm túc.
"Triệu An, ngài ấy là vua, ta là thần, vua có lệnh, thần nào dám không tuân."
Ta cùng Triệu phó tướng đưa công tử nhà Tả tướng về tướng phủ.
Người bị Tạ Trường Hoãn đánh bị thương là đứa con trai út dòng chính được Tả tướng cưng chiều nhất, ngày thường cũng được coi như là bá chủ ở kinh thành, cậy vào sự sủng ái của Tả tướng mà ngang ngược vô pháp.
Giờ đây, ánh mắt Tả tướng nhìn ta và Triệu phó tướng như mang theo dao găm.
"Tam hoàng tử cùng lắm chỉ vừa mới lên làm Thái tử, hành sự đã ngông cuồng như vậy."
"Con trai ta đang yên đang lành bị ngài ấy đánh thành ra thế này, chuyện này ta nhất định sẽ bẩm báo trước mặt Bệ hạ, cầu xin Bệ hạ làm chủ cho con ta!"
Tả tướng đã gây dựng thế lực trong triều nhiều năm, bè phái rất đông.
Ta không dám đắc tội, chỉ có thể tươi cười, vô cùng cẩn trọng đáp lời.
"Tướng gia thứ tội, Thái tử tuy có lỗi, nhưng lệnh công tử lại trêu ghẹo gái nhà lành giữa phố, Thái tử chẳng qua chỉ là ngăn cản ngài ấy phạm lỗi, ra tay có hơi nặng một chút thôi."
Tả tướng hừ lạnh một tiếng, không chịu để ta đi.
Đợi đến khi ta xoay xở ra được khỏi tướng phủ, vết máu trên vai đã khô lại.
Dính chặt vào người, mỗi bước đi đều đau nhói.
Ta đội gió lạnh đi về, khi đi qua con phố dài ấy một lần nữa, người kể chuyện ở quán trà đang kể về câu chuyện tình yêu của Tạ Trường Hoãn và Thẩm Ngọc Khuynh.
"Lương duyên tiền định, được ông trời tác hợp, nhân duyên trên thế gian này đều đã định sẵn, hơn nữa thiên kim của Thái sử, Thẩm tiểu thư, từng vì người trong lòng đang cửu tử nhất sinh (gặp nạn, gặp khó khăn), mà đội gió tuyết để tặng vàng..."
Ta đi ngang qua không nhịn được mà "Ồ" một tiếng.
Còn đội gió tuyết tặng vàng nữa chứ? Lúc Tạ Trường Hoãn gặp nạn, nàng ta chạy còn nhanh hơn ai hết, đến cả trả lại tín vật định tình cũng chỉ dám cho người mang đến cửa sau của phủ hoàng tử.
Mùa đông năm đó lạnh vô cùng. Lúc ta tìm thấy Tạ Trường Hoãn, hắn đói đến mức chỉ thiếu nước đi giành đồ ăn với chó.
Khi nghèo túng nhất, chúng ta đến hai văn tiền mua một cái bánh nướng cũng không có, chỉ có thể run rẩy co ro trong một ngôi miếu nát nhỏ bé.
Lúc đó ta mới xuyên không, nhớ lại những cuốn tiểu thuyết cẩu huyết đã đọc trước đây, có chút tò mò hỏi Tạ Trường Hoãn:
"Sau này liệu có phải nàng ta chỉ cần rơi một giọt nước mắt là chàng sẽ tha thứ cho nàng ấy không?"
Tạ Trường Hoãn siết chặt nắm đấm, mắt đỏ hoe như sắp rỉ máu.
"Tạ Trường Hoãn ta đời này hận nhất là kẻ bội tín, đừng nói nàng ta rơi một giọt nước mắt, cho dù nàng ta quỳ trước mặt ta, ta cũng sẽ không tha thứ."
Ta nửa tin nửa ngờ gật đầu.
Nhưng bây giờ khi nam chính qua đời, Thẩm Ngọc Khuynh mất đi chỗ dựa, hắn lại không do dự đứng ra.
Ta mới hiểu ra, hắn sẽ không vì một giọt nước mắt mà tha thứ cho Thẩm Ngọc Khuynh, bởi vì hắn vốn sẽ không để Thẩm Ngọc Khuynh rơi lệ.
Đúng là anh hùng khó qua được ải mỹ nhân.
Trước mắt ta tối sầm lại, nhưng ta cố gắng không ngất đi.
Lệnh của Tạ Trường Hoãn đã hoàn thành, chiếu theo quy củ thì ta phải quay về báo cáo lại với hắn.
Nếu không sẽ bị trừ bổng lộc.
Người có thể chết, nhưng bổng lộc không thể thiếu một phân.
3
Khi quay về phủ Thái tử, Tạ Trường Hoãn đang treo một bức thư pháp, khóe môi hắn khẽ nhếch, tâm trạng dường như rất tốt.
Thấy ta, hắn vẫn giữ vẻ lạnh lùng đó.
"Chuyện đã xong rồi à?"
Ta đứng trước mặt hắn, kể lại mọi chuyện một cách tường tận, cuối cùng còn thêm một câu.
"Chân của vị công tử nhà Tả tướng đã gãy, thái y nói có thể sẽ để lại di chứng tàn tật. Tả tướng e là sẽ không đội trời chung với Điện hạ."
Hắn nhướng mày, nhưng không nhắc đến Tả tướng nữa, mà ánh mắt lướt qua vết thương trên vai ta, dường như có chút xúc động:
"A Hành, lúc đó tình huống đặc thù, ta không cố ý."
Không cố ý?
Ta cúi đầu liếc nhìn vết thương đã đau đến tê dại, thế này mà không phải cố ý, vậy phải giết ta mới tính là thật sự cố ý sao?
Ta cười trừ: "Điện hạ không cần giải thích."
Hắn dừng lại, ánh mắt nhìn ta mang theo vài phần dò xét: "Nàng đang oán trách ta sao?"
Ta không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái.
Lúc này hoàng hôn đang buông xuống, nốt ruồi son dưới mắt hắn dưới ánh tà dương càng thêm đậm, khiến dung mạo càng thêm lạnh lùng.
Không biết tại sao, ta bỗng nhớ lại năm đó bị bão tuyết nhốt trong núi, hắn đỏ mắt níu lấy tay áo ta.
"A Hành, ta cầu xin ngươi đừng chết, đợi chúng ta ra ngoài, ngươi muốn cái gì ta cũng cho ngươi cái đó."