Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tạ Trường Hoãn này thay đổi sắc mặt cũng nhanh thật đấy.
Ta thầm thở dài trong lòng, lùi lại một bước, thận trọng đáp: "Thần không dám."
Trong phòng im lặng như tờ, hắn lại cầm bút lên.
Ta đứng đó mà trước mắt đã hoa lên, không nhịn được ngắt lời hắn.
"Điện hạ còn có việc gì không ạ? Nếu không có, thần xin lui trước, vết thương đau quá, thần cảm thấy sắp ngất rồi."
Hắn lại bật cười.
"A Hành, nàng đâu phải người sợ đau, trước đây ở phương Bắc thay ta đỡ bao nhiêu nhát đao cũng không thấy nàng kêu đau một tiếng, sao bây giờ cũng học được chiêu này rồi."
"Thôi được rồi, ta biết hôm nay nàng ghen tị..."
Ghen tị quỷ gì chứ, trước mắt ta tối sầm, ngất đi.
Trước khi ngất, ta nhắm ngay bàn của hắn, một đầu đâm vào bàn hắn, kéo đổ hết tranh vẽ, mực tàu trên bàn xuống.
Ta cho ngươi vẽ này.
4
Lần nữa tỉnh lại đã là mấy ngày sau, Vân Châu, cô em gái ta nhặt về, đang đỏ mắt dùng khăn nóng lau mặt cho ta.
Vừa lau vừa chửi Tạ Trường Hoãn.
Ta vội vàng đưa tay bịt miệng muội ấy lại.
"Tạ Trường Hoãn bây giờ khác xưa rồi, hắn là Thái tử đấy, đắc tội với hắn, không chừng cả con giun trong phủ chúng ta cũng bị chẻ dọc ra."
Mắt Vân Châu đỏ lên, nước mắt "bộp" một tiếng rơi xuống tay ta.
"A Hành, Tạ... Thái tử đã xin hoàng thượng ban chỉ, muốn cưới Thẩm Ngọc Khuynh làm Thái tử phi rồi."
"Tỷ tỷ phải làm sao bây giờ?"
Ta ngẩn người một lúc, không ngờ tốc độ của Tạ Trường Hoãn lại nhanh đến vậy.
Vân Châu vẫn còn đang khóc, xúc động nắm lấy vai ta: "Hắn còn cho thị vệ vây quanh phủ chúng ta, canh chừng tỷ, nói cái gì mà sợ tỷ gây chuyện."
"Chẳng phải chính hắn đã hứa sẽ cưới tỷ tỷ làm vợ sao? Giờ đây vừa thành Thái tử đã quay lưng bội ước, sao trên đời lại có loại người như vậy!"
Ta co giật một cái, không nhịn được cũng rơi nước mắt.
Vân Châu càng xúc động hơn: "A Hành, tỷ cũng buồn phải không, ta sẽ tìm cách đưa tỷ ra ngoài gặp Điện hạ, hỏi cho ra nhẽ!"
Ta hít một ngụm khí lạnh.
"Không phải… là muội đè vào vết thương của ta rồi, đau quá."
Muội ấy ngượng ngùng buông tay, vừa bưng bát thuốc trên bàn lên đút cho ta, vừa nói.
"Cái người Thẩm Ngọc Khuynh đó rốt cuộc là ai, mấy ngày tỷ hôn mê cả kinh thành đều nói nàng ta với Thái tử là một đôi!"
"Nhưng người ở bên cạnh Điện hạ bảy năm rõ ràng là tỷ tỷ mà."
"Trong quán trà từ chuyện Thẩm Ngọc Khuynh đội tuyết tặng vàng, kể đến Thẩm Ngọc Khuynh vì Điện hạ đỡ đao, còn nói là Thẩm Ngọc Khuynh vì Điện hạ mà một mình chống lại thế gia, thậm chí còn lan truyền câu chuyện Thẩm Ngọc Khuynh nữ giả nam trang để đi theo Điện hạ."
"Điện hạ nói danh tiếng của nàng ta bị tổn hại, ngay hôm đó đã vào cung xin cưới."
"Theo muội thấy mấy chuyện kia chính là do Thẩm Ngọc Khuynh tự mình lan truyền! Nàng ta không biết từ đâu nghe được chuyện của tỷ và Điện hạ, nên đã bịa ra một đống chuyện này."
Ta sợ muội ấy làm ta sặc chết, vội vàng ngồi dậy, lạnh nhạt sửa lại.
"Sai rồi, không phải Thẩm Ngọc Khuynh, là Tạ Trường Hoãn."
"Không có sự cho phép của Tạ Trường Hoãn, tin tức sao có thể lan truyền nhanh như vậy."
Trong mắt Vân Châu toàn là xót xa và bất bình: "Điện hạ sao có thể làm như vậy?"
Ta "Ừm" một tiếng: "Hẳn là vì hắn yêu sâu đậm."
"Nam nhân mà, trong lòng lúc nào cũng có một bạch nguyệt quang."
"Vân Châu, muội nhớ kỹ, lời thề thốt của nam nhân đều không thể tin được, mấy tên nam nhân đã đi rồi thì luôn có cách khác để bù lại."
Thấy muội ấy gật đầu, ta rất hài lòng.
"Báo cho người bên ngoài, ta tỉnh rồi, muốn gặp Tạ Trường Hoãn."
Mắt Vân Châu sáng lên: “Ta đi ngay, A Hành, tỷ nhất định phải giành lại Điện hạ!"
Ta: "..."
5
Mấy ngày sau Tạ Trường Hoãn mới triệu kiến ta.
Ta đi đến trước đại điện, trên đường đi, ánh mắt của mọi người nhìn ta đều viết đầy sự thương cảm.
Triệu phó tướng nhìn ta, muốn nói lại thôi: "Vân Hành, ta chắc chắn đứng về phía ngươi, nhưng thánh chỉ đã ban, không thể thay đổi, ngươi..."
Ta vỗ vai ông ấy.
"Yên tâm, trong lòng ta đã có tính toán."
"Giang Vân Hành ta chưa bao giờ vì một tên nam nhân mà dừng bước."
Ông ấy nhíu mày, nghĩ rằng ta đang cố gượng cười, ánh mắt phức tạp nhìn ta một cái rồi cùng ta vào đại điện.
Trong điện, Tạ Trường Hoãn đang cúi đầu viết gì đó, xung quanh còn có mấy vị đồng liêu cùng chúng ta từ phương Bắc vào kinh.
Thấy ta, họ đều thở dài, tiếc nuối, lắc đầu.
Ta cung kính hành lễ.
"Thái tử Điện hạ."
Tạ Trường Hoãn như không nghe thấy, vẫn cúi đầu, cho đến khi ta hoa mắt chóng mặt suýt không giữ nổi tư thế hành lễ, hắn mới lạnh lùng lên tiếng.
"Giang Vân Hành, bản lĩnh của ngươi cũng lớn thật đấy, mấy ngày nay đã có vô số người đến trước mặt cô để kêu oan cho ngươi rồi."
"Họ nói ngươi đã từng vì cô làm rất nhiều..."
"Hôm nay cô triệu ngươi đến đây là để thoả một ước nguyện của ngươi."
"Vị trí Thái tử phi cô đã hứa cho Khuynh Khuynh rồi, những thứ khác chỉ cần cô có thể làm được, đều sẽ đáp ứng ngươi."
Trong phút chốc, tất cả ánh mắt trong đại điện đều đổ dồn về phía ta.
Không ngờ phú quý ngút trời lại đến như vậy.
Ta kích động đến mức chân cũng run lên, hắng giọng: "Thật sự là gì cũng được sao?"
Hắn dường như đã biết ta sẽ hỏi như vậy, khóe môi nhếch lên nụ cười chế giễu, giọng nói mang theo vài phần bố thí.
"Tất nhiên, vị trí trắc phi cũng được."
Ta gật đầu, nhanh nhẹn quỳ xuống.
"Nếu đã như vậy, vậy thì Điện hạ hãy ban cho thần ba ngàn nam sủng đi ạ."
Cùng với lời nói của ta, trong điện rơi vào một sự im lặng chết chóc.
Mấy vị đồng liêu đều không tin nổi mà ngoáy ngoáy tai.
Tạ Trường Hoãn cũng sững sờ, hắn ngồi ngay ngắn trên cao, vẻ mặt vốn rất chắc nịch đã cứng lại, ánh mắt nhìn ta mang theo vài phần không chắc chắn.
"Ngươi vừa nói gì, cô không nghe rõ."
Thôi được rồi, có lẽ vừa nãy ta hắng giọng nên tiếng có hơi nhỏ.
Ta kìm nén sự kích động trong lòng, tăng âm lượng lên, dùng hết sức bình sinh hét lên: "Điện hạ, cho thần ba ngàn nam sủng!"
Hắn cứng đờ ở đó, dường như vẫn chưa phản ứng lại được ta đang nói gì.
Ta nghi ngờ hắn không cho nổi, bèn bĩu môi, hiểu chuyện chủ động giảm đi mười lần.
"Ba trăm cũng được."
Hắn không phản ứng.
Có lẽ ba trăm cũng quá nhiều, ta thăm dò mở lời.
"Hay là... ba mươi?"
Hắn vẫn không lên tiếng, ta xìu xuống, có chút không vui.
"Ba người thì ít quá rồi?"
"Giang Vân Hành!"
Hắn tức giận gọi tên ta.
"Ngươi cố ý đúng không?"
"Ta đã từng hứa sẽ cưới ngươi, nhưng ta bây giờ là Thái tử, xuất thân của ngươi có thể xứng với vị trí Thái tử phi sao?"
"Tại sao ngươi không thể nghĩ cho ta một chút, bây giờ ta ngồi ở vị trí này, mọi việc đều phải thận trọng, chỉ là một vị trí Thái tử phi, ngươi hà tất phải so đo với cô!"
"Cô sẽ cầu xin phụ hoàng cho ngươi làm trắc phi, vẫn chưa đủ sao?"
Cẩn trọng lời nói và hành động, lúc ngươi lao ra đánh con trai Tả tướng đến nửa sống nửa chết, sao không nói cẩn trọng lời nói và hành động đi?
Lúc ngươi vì Thẩm Ngọc Khuynh mà muốn giết người, sao không nói cẩn trọng lời nói và hành động đi?
Lúc ngươi đâm ta một nhát, sao không nói cẩn trọng lời nói và hành động đi?
Chẳng qua chỉ là lý do mà kẻ bội tín vong nghĩa tự tìm cho mình mà thôi.
Nhưng ta cũng không muốn dây dưa với hắn.