Thái Tử Lừa Ta? Xin Lỗi, Ta Có Ba Ngàn Mỹ Nam! - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

"Vị trí trắc phi phụ hoàng không cho, nhưng cô muốn ở bên nàng, cô bây giờ vẫn chưa... đợi sau này cô nhất định sẽ cho nàng vị trí Quý phi, nàng cứ tạm làm lương..."


"Điện hạ!"


Ta vội vàng lên tiếng ngắt lời hắn trước khi hai chữ "lương đệ" được nói ra.


"Với số vàng Bệ hạ ban, thảo dân có thể mua mười nam sủng về nhà không ạ?"


Sau một hồi ông nói gà bà nói vịt, cuối cùng Tạ Trường Hoãn cũng từ bỏ ý định đó.


Sau khi về phủ, vàng nhanh chóng được đưa đến, ánh vàng lấp lánh, ta chỉ muốn lăn lộn trong đống vàng.


Vân Châu cũng chưa bao giờ thấy nhiều vàng như vậy, sau khi biết rõ đầu đuôi câu chuyện, muội ấy có chút tò mò.


"Tỷ tỷ, Điện hạ đã nói yêu tỷ rồi, sao tỷ không đồng ý?"


Hai tay ta đều là vàng, không rảnh tay nào để cốc đầu muội ấy, nói với vẻ hận sắt không thành thép:


"Hắn nói một câu yêu, ta phải làm thiếp cho hắn, lại còn là thiếp có danh phận thấp hơn, còn phải mang theo một vạn lạng vàng hoàng thượng vừa ban, muội có ngốc không?"


"Chỉ là một tên nam nhân thôi, một vạn lạng vàng đủ cho ta mua rất nhiều tên rồi."


Vân Châu im lặng, ta mở rương đựng phỉ thúy, đeo từng chiếc vòng một vào tay, vừa đeo vừa nói.


"Hơn nữa muội nghĩ Thái tử Điện hạ là đột nhiên phát hiện ra tình yêu của hắn đối với ta sao? Là hắn đột nhiên nhận ra, ta là người ở bên cạnh hắn lâu nhất sau khi hắn bị lưu đày, rất nhiều mối quan hệ của hắn đều qua tay ta, những việc hắn đã làm, ta đều biết hết, một người như vậy không đặt bên cạnh, muội có yên tâm không?"


"Chỉ là một trắc phi thôi, muội nghĩ tại sao Bệ hạ lại gọi ta vào cung?"


"Phụ tử (cha con) thiên gia này, ông ta sợ Thái tử quyền thế quá lớn, muốn ra tay từ ta, để lại cho người ta một ấn tượng Thái tử bạc bẽo vô ơn. Ông ta muốn lôi kéo một số người dưới trướng Thái tử."


Số vàng này thực ra là phần thưởng cho sự thức thời của ta, cũng là mồi nhử của hoàng thượng để lôi kéo các đại thần khác dưới trướng Tạ Trường Hoãn.


Nghe lời ta nói, Vân Châu suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhìn vào vết thương trên vai ta.


"Vậy Thái tử Điện hạ có buông tay không? Tỷ tỷ biết nhiều chuyện liên quan đến Điện hạ như vậy, Điện hạ sẽ không thật sự muốn..."


Ta nhìn đống vàng trên đất, thoải mái thở ra một hơi, nghe lời Vân Châu nói lại sững người.


Lời nói hôm nay của Tạ Trường Hoãn dường như có suy nghĩ đoạt vị.


Những trải nghiệm mấy ngày nay cho ta biết, sau khi hắn lên ngôi, ta chắc chắn sẽ không sống tốt.


Suy nghĩ một lát, ta nói: "Muội đi đưa tin cho người của Lục hoàng tử đi."


11


Kết cục của câu chuyện này là nam chính hy sinh vì nước, và lỡ dở với nữ chính.


Nam chính đã chết hai năm trước, chúng ta bây giờ đã ở ngoài cốt truyện rồi.


Ta cẩn thận sắp xếp lại các tình tiết trong tiểu thuyết, nam chính là Trấn quốc Đại tướng quân, sau khi hắn ta chết có hai khối binh phù không tìm thấy.


Một khối hẳn là trong tay Thẩm Ngọc Khuynh.


Ta suy nghĩ kỹ, nhớ ra một tiểu binh tên Lữ Giang.


Trong sách từng nhắc đến hắn từ xa nhìn thấy bóng lưng nam chính ngã xuống, rất có thể hắn đã nhìn thấy khối binh phù còn lại.


Ta biết Tạ Trường Hoãn bây giờ cũng đang tìm khối binh phù này, bèn quay đầu nói tin này cho Lục hoàng tử.


Cùng với kế hoạch có thể soán ngôi của hắn.


Dùng sói đấu hổ...


Tạ Trường Minh một mặt tìm kiếm tung tích của Lữ Giang, một mặt quan sát động tĩnh của Tạ Trường Hoãn, chuẩn bị sẵn sàng ra cứu giá.


Tạ Trường Hoãn bây giờ không coi trọng Tạ Trường Minh lắm, nhưng vẫn cho người theo dõi động tĩnh của hắn.


Cuối cùng họ cùng đến huyện Lữ, nơi Lữ Giang ở.


Người của Tạ Trường Minh tốn rất nhiều công sức mới biết được vị trí đại khái của binh phù từ Lữ Giang, người của Tạ Trường Hoãn liền bám theo.


Hai bên giao chiến tại một ngôi nhà tranh.


Tạ Trường Hoãn thắng.


Hắn cầm chiếc hộp đựng binh phù, tay run lên.


Binh phù trong tay, cộng thêm khối trong tay Thẩm Ngọc Khuynh, mấy huynh đệ này không còn ai có thể chống lại hắn nữa, hắn có thể tạo phản bất cứ lúc nào.


Nhưng đúng lúc này hoàng thượng xuất hiện, đi theo sau lưng còn có ta.


Tạ Trường Hoãn thấy ta và hoàng thượng cùng xuất hiện liền sững sờ, hắn ôm chiếc hộp, nhất thời không biết phải làm sao.


Ánh mắt nhìn ta mang theo vẻ mờ mịt, chất vấn và nỗi đau bị phản bội.


Ta mỉm cười với hắn, quay người quỳ xuống trước mặt hoàng thượng.


"Bệ hạ, thảo dân vừa mới phát hiện ra một thứ kỳ lạ, muốn dâng lên Bệ hạ."


Dưới vẻ mặt mờ mịt và kinh ngạc của mọi người, ta lấy ra khối binh phù mà họ đang tìm.


Tin tức ta nói cho Tạ Trường Minh quả thật là thật, nhưng khi ta truyền tin cho hắn, đã sớm cho người lén lút theo sau người của Tạ Trường Minh.


Và tiện tay báo cho hoàng thượng.


Nhân lúc hai bên tranh đấu, ta dùng một chiếc hộp rỗng đổi lấy khối binh phù đó.


Sắc mặt Tạ Trường Hoãn đại biến, mở hộp ra quả nhiên là rỗng.


Hoàng thượng nhận binh phù từ tay ta, long nhan đại biến.


Ngày đó khi hoàng thượng cho đại thái giám bên cạnh đến đưa vàng cho ta, ta đã để ý.


Tạ Trường Hoãn cũng được, Tạ Trường Minh cũng tạm, quyền thế của ai cũng không bằng Bệ hạ.


Hoàng thượng ở tuổi bốn mươi vẫn còn tráng kiện, sức khỏe dồi dào, nếu không có gì bất ngờ, ngôi vị này ngài còn có thể ngồi thêm hai mươi mấy năm nữa, vì vậy ngài không muốn bất kỳ ai uy hiếp đến ngai vàng của mình.


Tạ Trường Hoãn và Tạ Trường Minh đấu đá nhau mới là điều ngài muốn thấy.


Vì vậy ta cứ thuận theo ý ngài.


Ngài quả nhiên rất vui: "Ngươi muốn gì?"


Ta quỳ xuống thành kính như đang cầu nguyện trước tượng thần.


"Tín nữ... à không, thảo dân đời này không có chí lớn, chỉ muốn ăn ăn uống uống. Lần trước Bệ hạ ban vàng cho thảo dân, thảo dân đã vô cùng cảm kích, chỉ là thân phận thảo dân hèn mọn, e là không giữ được."


Ngài thấy bộ dạng của ta rất vui, cất tiếng cười lớn.


"Có trẫm ở đây, ngươi sợ gì không giữ được."


"Ngươi đã nói thân phận mình hèn mọn, vậy trẫm phong ngươi làm Quân Hầu, thế nào? Nữ Quân Hầu, đây là lần thứ hai kể từ khi khai quốc."


"Huyện Bắc Ninh ban cho ngươi làm đất phong."


Ta khấu đầu tạ ơn, dập đầu mấy với hoàng thượng.


12


Huyện Bắc Ninh ở phía Tây Bắc.


Ngày ta rời kinh thành, Tạ Trường Hoãn đã đến tiễn ta.


So với mấy lần gặp trước, hắn tiều tụy đi không ít.


Lần trước để đoạt khối binh phù đó, cả hai bọn họ đều đã để lộ một số thế lực, hoàng thượng không động đến Tạ Trường Minh, nhưng đã xử lý quá nửa thế lực mà hắn để lộ.


Tạ Trường Minh nhân cơ hội xông lên.


Hắn bây giờ đang sứt đầu mẻ trán.


"A Hành," vẻ mặt hắn lạnh lùng, áo choàng bay phần phật trong gió, giữa hai hàng lông mày ngoài sự mệt mỏi còn có nỗi đau lòng, "Phụ hoàng đã cho nàng cái gì để nàng phản bội ta?"


"Những gì ông ấy cho, ta đều có thể cho nàng!"


"Một vạn lạng vàng, Điện hạ chưa từng cho. Tước vị Quân Hầu, Điện hạ cũng chưa từng cho. Quan trọng nhất là..."


"Là gì?"


"Hôm qua Bệ hạ triệu ta vào cung còn ban cho ta mười nam sủng."


"Chỉ vì cái này?"


Ta nghiêm túc gật đầu: "Chỉ vì cái này."


Tạ Trường Hoãn cúi đầu: "A Hành, nàng đã từng yêu ta chưa?"


Tuyết rơi lả tả trên vai hắn.


Ta đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên gặp hắn, cũng là vào mùa này.


Khi đó ta vừa mới chết, sau khi đến thế giới này luôn có một cảm giác xa lạ, như cỏ dại trôi nổi trên mặt nước, không rễ không bèo.


Không có hộ tịch cũng không có thân phận, đúng lúc đó cái tên Tạ Trường Hoãn xuất hiện bên tai ta.


Nam phụ thanh lãnh trong cuốn tiểu thuyết mà ta từng đọc, bạch nguyệt quang của nữ chính, như một đóa hoa quỳnh mang theo sự áy náy của nữ chính mà chết sớm, hắn cũng là nỗi tiếc nuối trong lòng ta.


Vì vậy ta đã gặp được người đàn ông mà ta từng cách xa một thế giới, chúng ta kề vai sát cánh, hắn cũng đã bảo vệ ta. Con người ta, đối với những thứ mình thích luôn chân thành, vì vậy sau này mới vì hắn mà đỡ đao.


Sao có thể không từng yêu chứ?


Chỉ là cơm đã hỏng mà cố nuốt xuống thì chỉ làm tổn thương chính mình.


Ta dám yêu, cũng dám rút lui.


Ta leo lên ngựa, nói một câu không liên quan.


"Điện hạ, thực ra hôm đó khi ngài vì Thẩm cô nương mà đâm ta một nhát, lúc đó ta đau đến mức sắp ngất đi rồi, ngài có biết tại sao ta không ngất không?"


"Bởi vì trong mắt ngài không có ta, ngài sẽ chỉ để ta ngã xuống đất. Ta có thể được một người tốt bụng nào đó đỡ dậy, cũng có thể bị một kẻ xem náo nhiệt nào đó giẫm lên, tất cả đều dựa vào vận may và lòng tốt của người khác."


"Ta không muốn giao mạng mình vào tay người khác."


Hắn im lặng một lúc lâu, nói một câu "Là ta có lỗi với nàng.”


Ta lau đi bông tuyết trên lông mày, rồi vung roi ngựa.


"Không cần nói xin lỗi."


"Tạ Trường Hoãn, đời này chúng ta không bao giờ gặp lại."


Núi cao sông dài, mười nam sủng của ta giờ đây đang xếp hàng trong phủ Quân Hầu, chờ ta lâm hạnh.


Ta chùi chùi khóe miệng, lên đường đến với mười nam sủng của ta.


(Toàn văn hoàn)

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo