Thái Tử Lừa Ta? Xin Lỗi, Ta Có Ba Ngàn Mỹ Nam! - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

"Nàng tìm bọn họ đến để chọc tức ta, là đến chút thể diện cũng không cần nữa sao?"


Ta chắn trước mặt A Sanh, có chút hoảng sợ.


"Điện hạ sao có thể nói thần như vậy chứ."


"Thần cần thể diện từ khi nào vậy ạ?"


"Hơn nữa, phủ của thần thêm vài người hầu hạ mà thôi, Triệu phó tướng họ cũng thường xuyên thêm người đó thôi."


Hắn chỉ vào ta, không nói nên lời.


Ta đỡ A Sanh dậy, thấy cậu ta không sao, mới nhìn sang Tạ Trường Hoãn.


"Điện hạ, đừng tức giận, đừng quên hình tượng thanh lãnh của ngài."


"Bây giờ Thẩm tiểu thư là vị hôn thê của ngài rồi, ngài như vậy sẽ khiến cô ấy hiểu lầm đó."


Nghe ta nhắc đến nữ chính, sắc mặt hắn đột nhiên dịu đi một chút.


"Nàng quả nhiên là ghen rồi."


"A Hành, cô sẽ lập tức xin phụ hoàng ban chỉ, cho nàng làm trắc phi. Khuynh Khuynh không phải là người không chịu được thêm người khác, các ngươi nhất định sẽ hòa hợp được."


"Chỉ là, ngươi phải đuổi những thứ bẩn thỉu này đi trước."


Ta ôm ngực, nhất thời không biết phản bác từ đâu, hắn lại tưởng ta quá phấn khích, tiện tay vỗ vai ta.


"A Hành yên tâm, trong lòng cô vẫn có nàng."


Vết thương của ta vốn chỉ mới lành được một nửa, hắn vỗ một cái như vậy, lại có máu bắn ra.


Ta loạng choạng một bước, nước mắt rơi xuống, ta lao đến trước mặt hắn, níu lấy vạt áo hắn.


"Điện hạ, tình yêu có thể giảm đau."


"Không có mấy vị tiểu lang quân này, thần sẽ đau chết mất."


Tay hắn dừng lại, vẻ mặt thay đổi liên tục giữa áy náy, tức giận, nghi ngờ và phức tạp, cuối cùng biến thành uy hiếp.


8


"Ngươi đuổi hay không đuổi?"


Nam sủng mới có được đã bay mất.


Ta cho họ một ít bạc rồi quyến luyến chia tay.


Tạ Trường Hoãn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, thậm chí còn lật tung cả giường ngủ hôm qua của ta, như thể ta nợ hắn tám triệu vậy.


Ta không vui, nhưng vẫn phải gượng cười, oán khí trong lòng còn nặng hơn cả quỷ.


Hắn hiếm khi có chút áy náy muộn màng với ta, ngồi bên cạnh muốn tự tay bôi thuốc cho ta.


Ta vội vàng xua tay.


"Nam nữ khác biệt, nam nữ khác biệt."


Những cô gái thân mật với nam chính đều không có kết cục tốt đẹp, trước đây hắn là nam phụ.


Nhưng bây giờ hắn là vị hôn phu của nữ chính, vậy là đã lên cấp nam chính rồi, ta không dám cược mạng nhỏ của mình.


Tạ Trường Hoãn dường như có chút mơ hồ, lại có chút phiền muộn:


"A Hành, trước đây nàng không như vậy, trước đây khi nàng bị ám sát ta cũng đã từng bôi thuốc cho nàng."


"Năm đó ở trên núi tuyết, ta bị lạnh đến ngất đi, nàng còn cởi áo sưởi ấm cho ta, sao bây giờ lại không được nữa."


Ta vội nói.


"Điện hạ, chuyện đã qua rồi xin đừng nhắc lại."


Suy nghĩ một chút về mức độ yêu cầu về sự trong trắng của nữ chính đối với nam chính, lại vội vàng dặn dò.


"Sau này Điện hạ cũng tuyệt đối đừng nhắc chuyện này với Thẩm cô nương, tuyệt đối đừng nhắc đến."


Bây giờ ta rất trân trọng cái mạng nhỏ này của mình.


Sắc mặt hắn dịu đi một chút.


"Nàng ghen à?"


Ta nói không thông với hắn, lén lút trợn mắt một cái.


"Điện hạ, bây giờ tình hình trong triều căng thẳng, chuyện tình cảm sau này hãy nói."


Nhưng ta không ngờ chuyện này lại đến tai hoàng thượng.


9


Hoàng thượng triệu ta vào cung.


Bệ hạ chỉ mới ngoài bốn mươi, ngồi trên ngai vàng không giận mà uy.


Vẻ uy nghiêm đó đè ta quỳ xuống đất, đến đầu cũng không dám ngẩng lên.


Ngài ra lệnh cho ta: "Ngẩng đầu lên, để trẫm xem."


Ta ngẩng đầu nhưng mắt vẫn cúi xuống, bệ hạ gật nhẹ đầu.


"Không tệ, dung mạo xinh đẹp. Nghe nói ngươi đã ở bên cạnh Trường Hoãn nhiều năm, cứu nó nhiều lần."


"Ân cứu mạng, trẫm ban ngươi cho nó làm trắc phi, thế nào?"


Lòng bàn tay ta gần như sắp cào ra máu, trong lòng mắng Tạ Trường Hoãn chục nghìn lần.


Nói xem, ai đã phát minh ra cái trò báo ơn bằng cách cưới một cô nương tốt vào phủ làm thiếp thế này?


Ta do dự giữa được và không được một lúc lâu, cuối cùng vẫn cắn răng, quyết định cược một phen.


Ta "cộp cộp cộp" dập đầu ba cái.


"Ân điển của Bệ hạ, thần cảm kích đến rơi nước mắt, quỳ lạy nghe theo, chỉ có một chuyện thần không dám giấu giếm."


"Thần từng cùng Thái tử Điện hạ bị nhốt trong núi tuyết, sau đó lại vì Điện hạ đỡ mấy nhát đao, đây vốn là phận sự của thần, chỉ là thái y nói, thần đã bị tổn thương căn cốt, đời này khó có thể sinh con."


"Thân thể tàn phế của thần thực sự làm nhục thân phận hoàng gia, cũng không xứng với Điện hạ, xin Bệ hạ thứ tội."


Sắc mặt Bệ hạ không rõ, nhìn ta một lúc lâu, cho đến khi toàn thân ta ướt đẫm mồ hôi, mới nghe thấy ngài nói.


"Những gì nàng ta nói có thật không?"


Ta quay đầu lại, thấy Tạ Trường Hoãn đang ở sau lưng ta, im lặng một lúc lâu, rồi nói một tiếng "Vâng".


"Nhưng nhi thần..."


Bệ hạ ngắt lời hắn.


"Vậy thì thôi đi, ngươi vừa mới vì xin cưới cô nương nhà họ Thẩm mà làm ầm ĩ cả thành. Lại nạp thêm một trắc phi như vậy, chẳng phải sẽ bị người ta đàm tiếu sao?"


Tạ Trường Hoãn cúi đầu lạy, không nói một lời.


Hoàng thượng lại chuyển ánh mắt về phía ta.


"Giang Vân Hành, trẫm thấy thân thể ngươi không tốt lắm, e là không thể làm tròn bổn phận, chức Phó úy cứ để cho người khác đi."


Ta cúi đầu.


Vì chức quan nhỏ bé này, ta đã nỗ lực rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn không địch lại được một câu nói của người bề trên.


Nhưng ta không dám có bất kỳ hành động nào, chỉ có thể cúi đầu tạ ơn.


Giọng nói của hoàng thượng lại vang lên từ trên cao.


"Ngoài ra, ngươi có công cứu Thái tử, thưởng một vạn lạng vàng, và mười rương ngọc thạch phỉ thúy. Lát nữa trẫm sẽ cho thái giám bên cạnh đưa đến phủ của ngươi."


Ta im lặng định tạ ơn, nhưng đột nhiên phản ứng lại, vàng bao nhiêu?


Một vạn lạng vàng, một vạn (10 nghìn) đấy!


Cho dù ta sống từ thời Người vượn đến thời hiện đại, với bổng lộc của ta cũng không thể có được một vạn lạng vàng!


Vị hoàng thượng này thật hào phóng, vị hoàng thượng này thật có tiền! Vị hoàng thượng này làm việc thực tế!


Lần sau nếu ngài và Tạ Trường Hoãn cùng bị ám sát, ta chắc chắn sẽ cứu ngài trước.


Ta "cốp cốp cốp" dập đầu ba cái thật mạnh cho hoàng thượng.


10


Ta đi trên đường trong cung, tinh thần đều lơ mơ.


Vé số mà ở hiện đại chưa từng trúng, ta cũng đã được trải nghiệm rồi.


"A Hành."


Trên mặt Tạ Trường Hoãn đầy vẻ áy náy, hối hận và phức tạp.


"Là ta có lỗi với nàng, nàng theo ta chịu nhiều khổ cực, bây giờ đến một danh phận cũng không thể cho nàng."


Ta còn chưa hoàn hồn từ sự giàu sang bất ngờ, đã nghe hắn nói.


"Ta vẫn còn nhớ, năm đó ở trên núi tuyết, ta suýt nữa đã chết cóng, là nàng không màng an nguy bản thân, một mình cứu ta."


"Ta nhớ lúc đó ta đã hứa với nàng, nếu có một ngày trở lại kinh thành, nhất định sẽ lấy nàng làm vợ."


"A Hành, ta hối hận rồi, ta cứ ngỡ chuyện của ta và Thẩm Ngọc Khuynh là nỗi tiếc nuối của đời này, nhưng mãi đến sau này ta mới phát hiện người trong lòng ta yêu là nàng."


"A Hành, cô đã yêu nàng rồi."


Ta ngẩng đầu ngơ ngác nhìn hắn, không khỏi nhớ lại lần trước hắn tỏ tình với ta.


Khi đó ta vì thay hắn giết một tên gián điệp Bắc Địa mà bị đâm một nhát, hắn cũng như vậy, ôm ta nửa sống nửa chết nói không thể không có ta, thích ta.


Sau đó không lâu lại vì Thẩm Ngọc Khuynh mà đâm ta một nhát.


Lần này ta vô cùng cảnh giác.


Lúc này tuyết vừa hay rơi trên vai hắn, hắn cúi đầu, một tay nắm lấy tay ta, trong mắt toàn là xót xa và u sầu.


"A Hành, cô biết giờ phút này nàng rất đau lòng, nhưng nàng không cần phải đau lòng, nỗi đau của nàng cô sẽ chia sẻ cùng nàng."

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo