Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
6
Mẫu phi đã chú ý đến sự khác biệt trong thái độ của ta đối với Ngọc Toái.
Nàng bắt đầu bóng gió thúc giục ta thành thân, thỉnh thoảng lại nhắc nhở ta.
"Chúng ta có thân phận như vậy, nhất định phải tìm một vị quý nữ có xuất thân cao quý."
"Con vẫn chưa chịu đủ khổ vì dòng máu thấp hèn sao?"
"Dòng máu thấp hèn ti tiện như vậy, ngay cả tư cách sinh con cho con cũng không có."
Ta cảm thấy rất mệt mỏi.
Ta lạnh lùng nhìn nàng, hỏi: "Nếu con chết, người sẽ vui hơn không? Mẫu phi."
Nàng nổi điên.
Nàng nói nàng sẽ không từ thủ đoạn mà giết Ngọc Toái, vì Ngọc Toái đã làm hỏng ta.
Thật buồn cười, nàng thậm chí không dám nhận lỗi về phía bản thân ta.
Nam nhi trên thế gian này phạm sai lầm đều đổ hết lên đầu nữ tử sao?
Ta cười rộ lên, đưa dao găm của mình lên cổ nàng.
"Ha, vậy sao? Thế thì chúng ta cùng chết đi."
Mẫu phi hoảng sợ, mặt mày tái mét, la hét chạy khỏi Thụy vương phủ.
Ta ngồi trong màn đêm, mặt không chút biểu cảm.
Ngọc Toái trèo tường vào từ bên ngoài, thấy ta thì ngừng lại.
Ta nói: "Đến đây."
Nàng vâng lời đi lại gần.
Ta cúi đầu, nắm lấy cổ tay nàng, đặt trán lên lòng bàn tay nàng.
Nước mắt dính đầy tay nàng, Ngọc Toái ngạc nhiên hỏi: "Chủ thượng, có phải người đang khóc không?"
Ta nói: "Đừng có vô nghĩa, là do lão tử lúc tối ăn cay quá thôi."
Nàng tin, nói: "Ồ."
7
Mẫu phi không buông tha cho ta.
Nàng nhiều lần tới cửa, tìm chuyện gây sự với Ngọc Toái.
Ta biết, nàng chỉ có thể làm những chuyện như vậy thôi.
Ta nói với nàng, ta không muốn có bất cứ ai làm thê tử.
Mẫu phi ta cười lạnh: "Không ai hiểu con bằng mẫu thân, ta rất rõ con muốn gì. Con là hoàng tử, con có thể trì hoãn nhất thời, nhưng không thể trì hoãn cả đời."
Nàng làm trái ý ta, nhét vào phủ ta đủ loại nữ tử.
Ngọc Toái vẫn chưa nhận ra vấn đề, nàng vốn chậm hiểu.
Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này, ta sợ nàng sẽ ngày càng đau lòng.
Ta tìm bừa một lý do để đẩy nàng đi, bảo nàng đi giám sát Bùi Tố.
Ta cũng không trông cậy nàng sẽ làm gì.
Nhưng ta quên mất, ngoài việc tai không nghe rõ, Ngọc Toái luôn rất nghiêm túc trong việc thực hiện nhiệm vụ.
8
Lúc đầu khi Bùi Tố nói Ngọc Toái thích hắn, ta không tin.
Khi đó ngoại công ta vừa qua đời, ta nhân cơ hội nhanh chóng tiếp quản tiền tài và nhân mạch của mẫu phi, trở thành người nắm quyền thực sự trong gia tộc.
Vậy là, ngay cả mẫu phi cũng khó lòng kiểm soát ta nữa.
Ta đã nghĩ, ta có thể tìm một nơi nào đó mà mẫu phi không tìm ra Ngọc Toái, cùng nàng bên nhau.
Dù khiến Ngọc Toái có chút tủi thân, nhưng có thể giải quyết vấn đề hiện tại.
Ta nghĩ thật ngây thơ.
Lời của Bùi Tố khiến ta nhận ra, Ngọc Toái không bao giờ là của ta, cũng không thể bị nhốt lại.
Ta ngồi trong hành lang hai ngày, liên tục tự an ủi mình.
Không sao đâu, không sao đâu.
Ngọc Toái chắc chắn sẽ không thích người khác.
Nhưng khi nàng thực sự tỉnh lại, ta lại sợ không dám hỏi câu ấy.
Cho đến khi nghe được câu trả lời, ta nhận ra mình ngay cả đối mặt với Ngọc Toái cũng không làm được.
Nước mắt ta cứ thế rơi xuống, thật đáng xấu hổ, nhưng ta hoàn toàn không thể kiềm chế được.
Thật ra ta đã nói thích nàng.
Khi nàng ngủ say, khi nàng hôn mê, khi nàng không nghe thấy.
Như thể chỉ trong những lúc đó, ta mới có thể thốt ra những lời này một cách thành thật.
Rõ ràng trong suốt hơn mười năm dài, ta có rất nhiều cơ hội để nói với nàng.
Ngày nàng rời đi, ta quay lưng giả vờ đọc sách, nhưng thực ra đang khóc.
Nước mắt ta làm ướt cả cuốn sách, nghe tiếng nàng do dự rời khỏi phòng, ta không thể chịu đựng được nữa, đuổi theo ra ngoài.
Trời đất đã cho ta một cơ hội, vì tuyết rơi, Ngọc Toái vẫn chưa đi.
Ta gọi nàng, nàng quay lại nhìn ta.
Ta nói: "Ta thích nàng, nàng có thể ở lại không?"
Ngọc Toái không nghe rõ.
Nàng nhìn ta với ánh mắt ngơ ngác, bảo ta nhắc lại lần nữa.
Nhưng lần trước đã dùng hết dũng khí của ta.
Có lẽ đây chính là ý trời.
Ta lại một lần nữa lùi bước.
9
Sau đó, gặp Bùi Tố trong triều, ta lại không kìm được mà nói với hắn.
Ta cố tình giả vờ vui sướng khi người gặp họa mà nói: "A Ngọc ngu ngốc lắm, sau này sợ là ngươi sẽ gặp không ít rắc rối."
Bùi Tố nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc.
"Sao Tam điện hạ lại nói những lời như vậy?" Hắn nhìn ta chăm chú, ánh mắt có chút giống Ngọc Toái: "Những lời này rất tổn thương người, điện hạ không biết sao?"
Ta nghẹn lời.
Đúng vậy, sao ta lại không biết lời này sẽ tổn thương người chứ?
Bùi Tố nghiêm túc yêu cầu ta: "Mặc dù có thể không có cơ hội, nhưng thỉnh điện hạ sau này gặp Ngọc Toái, đừng nói những lời như vậy nữa. Ta không muốn nàng buồn."
Ta giãy dụa trả lời: "Tai nàng bị nghễnh ngãng, nghe không rõ đâu."
"Vậy nếu nàng nghe rõ thì sao?"
"Cái gì?"
Bùi Tố nhìn thẳng: "Lời nói tổn thương, dù nghe rõ chỉ một câu cũng sẽ khiến nàng buồn. Điện hạ muốn Toái Toái buồn sao?"
Ta không thể nói được gì nữa.
Bùi Tố cúi chào ta thật sau: "Nàng là thê tử tương lai quý giá của ta, nàng rất thông minh, cũng rất đáng yêu. Làm một số chuyện không phải là ngu ngốc, mà là lương thiện. Mong Tam điện hạ hiểu rõ."
Thật là buồn cười.
Ta và Ngọc Toái đã ở bên nhau hơn mười năm, giờ lại phải để một người khác nói cho ta biết nàng là người như thế nào.
Nhưng khoảnh khắc đó, ta cuối cùng đã hiểu.
Giữa ta và Ngọc Toái không phải là mẫu phi, không phải là căn bệnh nghễnh ngãng của nàng, cũng không phải là Bùi Tố.
Mà là ta.
Suốt thời gian qua, chính là ta, người luôn do dự, nói ra những lời lỗ mãng.
10
Vào ngày đại hôn của nàng, thật ra ta đã đến.
Ta ngồi trên ngựa, lén lút nhìn qua một lần.
Tiếng pháo nổ vang, tiếng kèn suối hòa cùng tiếng hò reo, rất náo nhiệt. Ta nghe thấy mọi người đang ầm ầm gọi tên Ngọc Toái.
Thực ra họ gọi sai rồi.
Tên Ngọc Toái là do ta đặt, ban đầu ta không đặt là "Ngọc Toái", mà là "Ngọc Tùy".
Tùy nghĩa là theo bước.
Nàng luôn nói, nàng cảm kích ta, luôn muốn tạ lỗi với ta.
Nàng nói rằng một ám vệ phải hy sinh vì chủ nhân, phải vào sinh ra tử cùng chủ nhân.
Nhưng ta chưa bao giờ cần những điều đó.
Ta chỉ muốn nàng bình yên ở bên cạnh ta.
Thực ra ta rất rõ, ta không thể để nàng ở bên ta cả đời.
Mẫu phi sẽ không cho phép ta lập nàng làm chính thê, ta cũng sẽ không để nàng bị giam cầm bên ta, chỉ làm một thị thiếp.
Lão hổ không nên trở thành nô lệ loài chồn, càng không nên bị giam cầm.
Nghe nói nàng sắp gia nhập "Niệm Tự Kỳ", tùy quân xuất chinh, ra trận giết địch.
Đó mới chính là thiên hạ của nàng.
Ta nhìn xa xa, thấy phu thê Ngọc Toái và Bùi Tố đang đối bái, trong làn khói mờ ảo, ta lại muốn rơi lệ.
Như vậy thì tốt rồi.
Như vậy là tốt nhất.
Ngọc của ta không nên vỡ, và sẽ chẳng bao giờ vỡ.