Thanh Thanh Tố - Chương 10

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Ngoại truyện: Từ đó không còn nghe thấy

 

1

 

Đôi khi ta cảm thấy, trời đất muốn trừng phạt tính khí của ta quá xấu, nên mới cho Ngọc Toái rời xa ta.

 

Từ nhỏ tính khí ta đã xấu, giống hệt mẫu phi của ta.

 

Tính tình xấu, nhưng lại đẹp.

 

Mẫu phi ta nói, người đẹp có quyền được nổi giận.

 

Mẫu phi ta là người ngây thơ mà tàn nhẫn, từ nhỏ đã đẹp đến mức kinh động lòng người, không cho phép ai từ chối.

 

Tuy nhiên, khi người từ chối nàng là đương kim Thánh Thượng, nàng chẳng biết phải làm sao.

 

Thánh Thượng không hề động lòng trước vẻ đẹp của nàng, vì thế nàng đành phát tiết cơn giận lên những hạ nhân.

 

Sau này ta ra đời, mẫu phi lại càng trở nên cáu kỉnh.

 

Nàng chưa bao giờ an ủi ta, chưa bao giờ nói yêu ta.

 

Nàng chỉ biết trách ta.

 

Trách ta sao không thông minh hơn, sao không khiến người thích hơn, để thu hút được sự chú ý của phụ hoàng, khiến người đến cung của nàng.

Huynh đệ tỷ muội đều chê ta hung dữ, không muốn chơi cùng ta.

 

Họ còn nói, huyết mạch trong ta quá thấp hèn, không xứng với họ.

 

Ta bề ngoài la mắng một trận, sau đó lén trốn trong phòng mà khóc, bị mẫu phi phát hiện.

 

Nàng chê ta khóc phiền phức, liền ném cho ta một ít tiền bảo ta đi mua bằng hữu chơi.

 

2

 

Ta chọn trúng Ngọc Toái.

 

Khi đó, nàng bị trói bằng dây, cuộn tròn trong góc, đôi mắt sáng long lanh như vừa mới gột rửa, giống một con thú hoang.

 

Rất sạch sẽ, mang một vẻ hung mãnh thuần khiết, nguyên thủy.

 

Khi ta chỉ vào nàng, người trung gian tỏ ra khá ngạc nhiên.

 

Một lúc sau, hắn tỏ vẻ khó xử.

 

Hắn nói: "Tam điện hạ, có lẽ người đổi một người khác đi. Cô nương này đầu óc chậm chạp, sức lực lại lớn, e rằng sau này sẽ làm phật lòng điện hạ, khiến người không vui."

 

Ta cứng đầu, người khác càng bảo không lấy ta càng muốn có.

 

Ta lạnh lùng nói: "Lấy nàng. Chỉ cần nàng."

3

 

Ngày hôm sau, nàng được đưa vào Thụy vương phủ.

 

Lúc đó nàng mới bảy tuổi, nhỏ hơn ta hai tuổi.

 

Khác với những gì người trung gian nói, nàng rất ngoan ngoãn.

 

Ngoan ngoãn tuân lệnh đến mức khiến ta cảm thấy phiền phức.

 

Nàng nghĩ ta đã mua nàng, cứu nàng, cho nàng ăn, thì đó là đã đối tốt với nàng.

 

Mỗi lần ta mắng nàng, nàng đều làm bộ mặt ngây thơ vô tội, ngơ ngác nhìn ta.

 

Dù ta có nói gì, dường như cũng không thể làm tổn thương được nàng.

 

Không chỉ không làm tổn thương, nàng còn có thể nói "cảm tạ" ta.

 

Nàng hay trả lời chẳng liên quan gì đến câu hỏi, thậm chí là trả lời lung tung.

 

Ta nói nàng ngu ngốc, nàng nói vừa mới lên cân.

 

Ta nói "ngươi đúng là có bệnh", nàng bảo nàng tin.

 

Ta nói "ngươi là đồ vô dụng", nàng nói nàng muốn có đồ ăn.

 

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ Ngọc Toái đã quen với việc ta làm khó, luôn vô thức bỏ qua những lời nói của ta.

 

Dù sao, chín câu trong mười câu của ta đều là đang mắng nàng.

 

Thực ra, ta rất muốn đối tốt với nàng, nhưng không hiểu sao, lời nói vừa ra miệng lại trở thành những lời khó nghe.

 

Có lẽ, ta không biết cách diễn đạt tình cảm một cách bình thường.

 

Ta vừa cảm thấy buồn bã, vừa thấy nhẹ nhõm.

 

May mắn.

 

May mắn, Ngọc Toái không nghe thấy, nàng sẽ không vì vậy mà ghét ta.

 

4

 

Sau đó, Ngọc Toái trưởng thành hơn một chút.

 

Nàng ngày càng mạnh mẽ, ngay cả khi ăn cơm cũng thường xuyên bóp vỡ bát.

 

Mẫu phi ta đến thăm, nhìn thấy khuôn mặt nàng, liền ‘hừ’ một tiếng, nói: "Dáng vẻ trông cũng khá, đủ tư cách làm thị thiếp của con."

 

Ta ngẩn ra, nói: "Nàng còn nhỏ."

 

Mẫu phi ta khoa trương cười nhạo một tiếng, giọng điệu đầy khinh miệt.

 

 "Với thân phận như vậy, nên học sớm mới tốt."

 

Ta cảm thấy không thoải mái, miệng đã tự động từ chối: "Con không thích nàng, không có ý định để nàng làm thiếp, sau này sẽ cho nàng làm ám vệ của con."

 

Ngọc Toái đứng một bên, ngây người.

 

Đây là lần đầu tiên ta mong sao nàng không nghe thấy.

 

Nhưng không, nàng vẫn nghe thấy.

 

Sau khi mẫu phi rời đi, nàng cẩn thận đi tìm ta.

 

Đôi mắt nàng hơi đỏ, hỏi: "Chủ thượng không thích thuộc hạ sao?"

 

"Không thích," ta đáp ngay, "Ngươi ngu ngốc, cũng không đẹp lắm, làm ám vệ là đủ rồi."

 

"Vâng."

 

Nàng gật đầu, hình như đang suy nghĩ điều gì.

 

Một lúc sau, nàng lại ngẩng đầu cười tươi nhìn ta.

 

"Vậy nếu thuộc hạ trở thành ám vệ, thuộc có thể bảo vệ chủ thượng không?"

 

Ta ngạc nhiên trước sự thay đổi nhanh chóng trong cảm xúc của nàng, do dự trả lời: "Ừm."

 

"Vậy thuộc hạ muốn đi."

 

Ta lập tức hối hận: "Thật ra ngươi có thể không..."

 

"Thuộc hạ muốn đi." Nàng kiên quyết nói: "Thuộc hạ muốn trở nên có ích, muốn khiến chủ thượng thích."

 

Ta rất muốn nói với nàng rằng nàng không cần phải làm vậy.

 

Nhưng ta không thể thốt ra lời.

 

Ta tự dối lòng mà nghĩ, huấn luyện trong thiết huyết doanh rất khắc nghiệt, nàng còn nhỏ, chắc sẽ không chịu nổi mấy ngày, sẽ quay lại thôi.

 

5

 

Nhưng Ngọc Toái lại không như ta mong muốn.

 

Nàng không những không bỏ cuộc, mà còn trở thành một ám vệ vô cùng xuất sắc.

 

Dù rằng khi nàng trở về từ thiết huyết doanh, thân thể đầy vết thương.

 

Ta tìm thầy thuốc chữa trị cho nàng, kiên nhẫn nói chuyện với nàng.

 

Nhưng nàng có vẻ không quan tâm.

 

Nàng nghiêm túc nói với ta: "Chủ thượng, tai không nghe thấy không ảnh hưởng đến việc giết người."


Như thể ta không biết.

 

Như thể ta sẽ vì thế mà không cần nàng.

 

Sau đó, thính giác của nàng từ từ hồi phục, nàng dần quen với việc làm ám vệ bên cạnh ta.

 

Ta đê hèn mà tận hưởng cuộc sống này.

 

Ta nghĩ, nàng là ám vệ của ta, ngày ngày ở bên ta, không ai có thể cướp nàng đi.

 

Cho đến một lần bị ám sát.

 

Một nhóm kẻ liều lĩnh trong kinh thương đã chặn xe của ta khi ta ra ngoài, định giết ta.

 

Lúc ấy, bên cạnh ta chỉ có mỗi Ngọc Toái.

 

Ta chỉ biết trơ mắt nhìn nàng dùng tay không bẻ gãy cổ của tên đầu lĩnh.

 

Tay nàng đầy máu, khuôn mặt cũng dính máu đỏ, nàng cười với ta và nói: "Chủ thượng đừng sợ."

 

Ta quả thật rất sợ.

 

Nhưng không phải sợ nàng, mà sợ mất đi nàng.

 

Sau đó, ta cố gắng không dẫn nàng ra ngoài, cũng không để nàng làm nhiệm vụ nguy hiểm.

 

Kẻ địch lần này yếu, còn lần sau thì sao? Lần sau nữa thì sao?

 

Ta nhận ra mình rất mâu thuẫn.

 

Vừa muốn nàng mạnh mẽ, lại vừa không muốn nàng phải dùng sức mạnh ấy để liều mạng.

 

Hy vọng nàng có thể tự bảo vệ mình, nhưng lại không muốn nàng liều mạng chỉ vì sự mạnh mẽ của mình.

 

Những nguyên tắc sống mà ta học được từ nhỏ khiến ta cố thủ, cũng khiến ta độc đoán dập tắt tất cả khả năng của Ngọc Toái.

 

Ta tự an ủi mình rằng mình đang bảo vệ nàng.

 

Nhưng sâu thẳm trong lòng, ta biết không phải vậy.

 

Ta chỉ đang ích kỷ.

 

Ta chỉ muốn độc chiếm nàng.

 

Dù không phải cách làm đúng đắn.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo