Thanh Thanh Tố - Chương 7

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

22

 

"Theo dõi hắn..."

 

Ta ghi nhớ câu này trong lòng, cất thư đi, thở dài một hơi.

 

Những ngày sau, ta ngày ngày mở mắt to, theo dõi Bùi Tố.

 

Khi hắn ra ngoài, ta tiễn hắn.

 

Khi hắn trở về, ta đón hắn.

 

Khi hắn viết chữ, ta mài mực.

 

Ngay cả khi hắn ngủ, ta cũng không nỡ rời khỏi cửa sổ, đứng nhìn một lúc.

 

Tóm lại, ta hoàn thành mệnh lệnh, theo dõi hắn suốt ngày đêm, không bỏ sót một chỗ nào.

 

Không biết hắn đã nói gì với những người trong phủ, nhưng họ không còn đối địch với ta nữa, ánh mắt họ lộ rõ sự đồng cảm và kính trọng.

 

Ngày thứ năm, vào buổi chiều, ta lại như mọi khi, với lý do đọc sách, bước vào thư phòng, ở lại bên cạnh hắn.

 

Sau đó tiếp tục theo dõi hắn.

 

Không hiểu sao, càng nhìn, mặt Bùi Tố càng đỏ.

 

Cuối cùng, hắn không cầm nổi bút nữa.

 

Có lẽ cảm thấy khát, hắn đưa tay ra định với lấy trà trên bàn, ta tốt bụng đưa cho hắn, nhưng hắn hoảng hốt, làm đổ trà ra đất.

 

Ta lấy khăn lau, thì nghe thấy hắn khẽ nói một câu gì đó.

 

Ta ngạc nhiên, hỏi: "Sao vậy?"

 

Hắn quay mặt đi, bàn tay dài mảnh che mũi và miệng, lực tay mạnh đến nỗi ngón tay gần như đâm vào làn da trắng nõn.

 

"Đừng nhìn ta mãi như vậy..."

 

Ta hoang mang nói: "Tại sao?"

 

"Ta sẽ không chịu nổi..."

 

Ta càng hoang mang hơn: "Không chịu nổi gì?"

 

Ánh nắng thu ấm áp, bầu trời trong xanh, gió thổi qua giấy tờ trên bàn, tạo ra những âm thanh trong trẻo.

 

Đột nhiên, từ cửa vang lên vài tiếng ho nhẹ.

 

Bùi Tố tỉnh lại, sắc mặt càng đỏ hơn, từ từ hạ tay xuống, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

 

Quản gia đứng ở cửa, cúi đầu tỏ vẻ cung kính.

 

Bùi Tố hỏi: "Có chuyện gì?"

 

"Hôm nay đại nhân có muốn đi Nam Phường không?"

 

Nam Phường là nơi tạm thời trú cho những người dân tị nạn trong thành.

 

Dạo gần đây, để trấn an dân chúng, Bùi Tố thường xuyên đến đó.

 

Bùi Tố lấy lại tinh thần, khẽ hít một hơi dài.

 

"Đi." Hắn đáp, "Chuẩn bị ngựa đi."

 

"Vâng."

 

Ta chớp mắt.

 

"Liệu ta có thể đi cùng không?"

 

23

 

Từ Bùi phủ đến Nam Phường không phải là quãng đường gần, xe ngựa đi nhanh cũng phải mất hơn một canh giờ.

 

Khi ta và Bùi Tố đến được Nam Phường, trời đã gần tối.

 

Mặt trời lặn dần, ánh sáng chói chang.

 

Dọc theo bờ sông gần đó, rong rêu nổi lơ lửng trên mặt nước, sóng nhẹ lăn tăn phản chiếu ánh hoàng hôn.

 

Dân chúng ở đây rất quen thuộc với Bùi Tố, vừa thấy hắn xuống xe, mọi người đã tụ tập lại.

 

Ta đứng một bên, nhìn hắn điềm tĩnh chỉ huy, phân phát cháo và trấn an dân chúng.

 

Có một tiểu hài tử ốm yếu khóc lóc, Bùi Tố nửa quỳ xuống, dùng khăn ướt lau mồ hôi cho nó.

 

Có một lão nhân, vết thương nặng hơn, phải cắt bỏ phần thịt thối, đau đớn không chịu nổi, Bùi Tố liền đưa tay ra cho nàng nắm lấy.

 

Lang trung và thợ thủ công đi lại trong khu, Bùi Tố cũng đi kiểm tra khắp nơi.

 

Những chiếc lò gạch cũ kỹ đang dần được sửa lại, một phụ nhân ôm con khóc lóc muốn quỳ xuống tạ ơn Bùi Tố.

 

Bùi Tố mỉm cười, đỡ tay nàng dậy.

 

Có người nói gì đó, dẫn Bùi Tố đi đến chỗ khác.

 

Ta nhìn theo bóng lưng hắn, cảm thấy có gì đó đang nảy sinh trong lòng.

 

Bùi Tố rất gầy, dáng vẻ như cây trúc cao thẳng, thanh thoát, như thể chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi ngã.

 

Nhưng lúc này, hắn lại tràn đầy sức mạnh, dường như bất kể thế nào cũng không ngã xuống.

 

Mặt trời dần hạ xuống, nhưng ta lại cảm thấy, có gì đó từ sâu trong lòng đang dâng lên.

 

Những thứ gần như bị ta lãng quên từ lâu.

 

24

 

Về đến phủ đã là đêm khuya.

 

Bầu trời đầy sao, ngân hà trải rộng, xe ngựa đi trên con đường lầy lội, phát ra tiếng kêu cọt kẹt.

 

Bùi Tố dựa vào cửa sổ.

 

Màn xe nhẹ nhàng bay lên, gió thổi qua khe cửa, luồn qua mái tóc hắn, nhẹ nhàng vờn quanh ta.

 

Lòng ta như cũng bị gió cuốn đi.

 

Bùi Tố quay lại, ánh mắt như chứa đựng một ngôi sao.

 

"Sao vậy?"

 

Lần đầu tiên ta gọi tên hắn: "Bùi Tố."

 

"Ừm?"

 

"Chữ 'lương thiện' có ý nghĩa gì?"

 

Hắn ngẩn người một chút, có vẻ không ngờ ta lại hỏi câu hỏi này.

 

Một lúc sau, hắn dịu dàng mỉm cười, mắt cong lại.

 

"Không có ý nghĩa."

 

"Hả?"

 

"Chữ 'lương thiện' không cần có ý nghĩa."

 

"Vậy..." ta ngẩn ngơ nói, "Người lương thiện, họ sẽ muốn nhận lại gì?"

 

Bùi Tố nhìn ta với vẻ khó hiểu, ngừng lại vài giây, rồi có chút bối rối lắc đầu.

 

"Ta chưa từng nghĩ tới vấn đề này."

 

25

 

Đây là một câu trả lời ngoài dự đoán.

 

Ta im lặng, rồi lại cảm thấy hắn nói rất hợp lý.

 

Thế nhân luôn truy tìm ý nghĩa, nhưng mọi việc trên đời này, không phải cái gì cũng có ý nghĩa.

 

Đôi khi, chỉ đơn giản là vì nghĩ như vậy, rồi làm như vậy.

 

Bùi Tố thấy ta ngơ ngác, khẽ nhếch môi.

 

"Ngọc nương có muốn thứ gì không?"

 

"Ta à?" Ta dừng lại một lúc, mờ mịt, rồi lắc đầu. "Không có."

 

Ở bên cạnh chủ thượng, những gì chủ thượng muốn, chính là những gì ta muốn.

 

Chủ thượng muốn làm gì, chính là những gì ta muốn làm.

 

Ta không biết bản thân mình là ai.

 

Có vẻ như đối với ta, mọi thứ đều không quan trọng.

 

Ta chỉ là một công cụ, chỉ cần làm theo mệnh lệnh của chủ thượng, không cần phải suy nghĩ quá nhiều.

 

Cảm giác có thứ gì đó mình muốn là như thế nào nhỉ?

 

Ta hơi tò mò, ngước lên hỏi Bùi Tố: "Làm sao ngài tìm ra được thứ mình muốn?"

 

Gió đêm thổi qua dải lụa cột tóc xanh nhạt của hắn, hắn thở dài, nụ cười tan dần trong làn gió lạnh.

 

"Ta kể nàng nghe một câu chuyện nhé."

 

"Hả?"

 

"Hồi nhỏ, ta cùng đệ đệ và muội muội chạy loạn, không may gặp phải chiến loạn."

 

Giọng hắn nhẹ nhàng như suối nước, chảy róc rách trong không gian chật hẹp của xe ngựa.

 

"Đạn pháo nổ vang, chúng ta không còn chỗ trốn, trong lúc tuyệt vọng, có một cô nương đột nhiên xuất hiện, cứu ta và cả người nhà ta. Mặc dù, nàng ấy cũng chỉ là một tiểu hài tử."

 

Ta nín thở, lắng nghe.

 

Bùi Tố như rơi vào hồi tưởng, tiếp tục kể.

 

"Nàng đưa người nhà ta đến nơi an toàn, cuối cùng lúc cứu ta, để ta không bị thương, dưới tình thế cấp bách nàng vội vã bịt tai ta lại."

 

Hắn dừng lại một chút, ánh mắt vô cùng dịu dàng nhìn ta: "Nàng thực sự là một người mạnh mẽ. Vì vậy, ta nghĩ, ta cũng phải trở thành một người mạnh mẽ, có thể bảo hộ người khác. Suốt những năm qua, ta luôn mong được gặp lại nàng. Vì nguyện vọng này, ta mới có thể bước đến ngày hôm nay. Ta muốn đứng trước mặt nàng, nói một câu."

 

Ta siết chặt tay lại, cố giấu đi sự rung động không biết từ đâu mà đến.

 

"Ngài muốn nói gì với nàng?"

 

Đôi mắt Bùi Tố trong veo.

 

"Tạ ơn."

 

26

 

Ta không rõ cảm giác lạ lẫm dâng lên trong lòng là gì.

 

Nhưng ta bắt đầu rất thích ở bên Bùi Tố.

 

Không phải vì chủ thượng, mà là vì chính ta.

 

Là vì ta muốn ở bên Bùi Tố.

 

Sau nhiều năm, đây có vẻ là lần đầu tiên ta có thứ gì đó mình thật sự muốn làm.

 

Mấy ngày sau, ta kéo lò nướng bánh đến Nam Phường.

 

Ta mua một túi cải mơ, dạy mọi người trong phường cách nhồi bột, cách làm bánh.

 

Những đứa trẻ nghịch ngợm cười đùa xung quanh ta, trêu ghẹo Bùi Tố.

 

"Bùi đại nhân mau nói, Ngọc tỷ tỷ là gì của ngài! Mau nói mau nói!"

 

Tai Bùi Tố ửng đỏ, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh, ánh mắt nhìn ta không chút lay động.

 

"Là người trong lòng ta."

 

Trái tim ta bỗng nhiên đập mạnh, như thiếu một nhịp.

 

Hắn nhìn ta, giọng nói kiên định.

 

"Vậy còn nàng?" Hắn hỏi, "Nàng có thích ta không?"

 

27

 

Chắc hẳn là ta đã thích Bùi Tố.

 

Sau chuyến đi Nam Phường, hắn không ngần ngại bày tỏ tình cảm với ta, vô cùng nồng nhiệt như sợ ta sẽ bỏ đi.

 

Dường như ta cũng không ghét điều đó.

 

Có vẻ như… ta cũng thích hắn.

 

Nhưng liệu ta có được phép thích hắn không?

 

Mùa đông đến, trời càng lúc càng lạnh.

 

Tuyết hiếm khi rơi ở Diêu Quang thành, nhưng mùa đông vẫn rất lạnh.

 

Mỗi năm vào lúc này, chủ thượng chắc chắn lại vừa mắng vừa ôm lò sưởi trong tay.

 

Ta cảm thấy có vài việc sớm hay muộn cũng phải đối mặt, vì vậy quyết định quay về chịu phạt trước.

 

Ta không thể ở lại Bùi phủ thêm nữa.

 

Vì ta không thể tiếp tục giám sát Bùi Tố cho chủ thượng.

 

Ta không thể nào trái lại với tâm ý của mình, vâng theo ý của chủ thượng.

 

Là một ám vệ, đó là tội đáng chết. Nếu chủ thượng muốn giết ta, ta cũng không một lời oán hận.

 

Ta để lại một lá thư cho Bùi Tố, nhân lúc đêm khuya, rời khỏi Bùi phủ, hướng về phủ Tam hoàng tử.

 

Đêm tối tĩnh mịch, càng gần phủ Tam hoàng tử, bước chân ta càng chậm lại.

 

Cuối cùng, ta dừng hẳn lại.

 

Thật ra ta vẫn chưa nghĩ xong, phải đối diện với chủ thượng như thế nào.

 

Hắn ghét Bùi Tố đến thế, liệu có vì chuyện này mà làm khó hắn không?

 

Chủ thượng ghét ta, liệu có…

 

Liệu có chán ghét ta hơn không?

 

Ta đứng lặng im, đột nhiên cảm thấy mũi cay cay.

 

Lúc này, một chiếc xe ngựa chạy nhanh qua người ta, ta bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương lê.

 

Mùi lê của Long Sương.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo