Thanh Thanh Tố - Chương 8

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

28

 

Vì từng lâu ngày không thể nghe thấy âm thanh, các giác quan còn lại của ta trở nên cực kỳ nhạy bén.

 

Ta chắc chắn đó chính là mùi hương của Long Sương.

 

Không suy nghĩ nhiều, ta lập tức quay lại và đi theo.

 

Xe ngựa chạy nhanh, dừng lại tại một biệt viện ngoại ô.

 

Ta nấp sau một cái cây, nhìn thấy Long Sương bất tỉnh bị vứt ra khỏi xe ngựa, áo rách quần manh, toàn thân đầy vết thương.

 

Người bước ra từ biệt viện ta cũng rất quen thuộc.

 

Là Nhị hoàng tử, Bách Lý Dự, người bị què chân.

 

Long Sương bị dội nước lạnh, cố mở mắt nhìn hắn.

 

Hắn dùng chân lành đá nàng ra một bên, rồi lăn chiếc xe lăn từ từ đến gần nàng.

 

"Nghe nói, gần đây ngươi và ám vệ của nhà Tam hoàng tử thân thiết lắm?"

 

Hắn dùng giày mũi cao kéo cằm nàng lên.

 

"Ngươi muốn làm gì? Để ta đoán xem, ngươi muốn quyến rũ lão Tam? Ngươi thích lão Tam, đúng không?"

 

"Không…"

 

"Sao ngươi không nhớ bài học trước thế…" Bách Lý Dự không nghe giải thích của nàng, đạp mạnh lên tai nàng, khiến nàng chảy máu, giọng nói ngày càng trầm xuống, "Trong mắt ngươi, ai cũng tốt hơn ta, ngươi coi thường ta phải không?"

 

Hắn ném Long Sương trở lại đất, giọng điệu lạnh lùng.

 

"Nếu ngươi thiếu nam nhân như vậy, thì bản vương sẽ thỏa mãn ngươi."

 

Mấy tên nam nhân thô lỗ đứng xung quanh được phép tiến lên.

 

Bách Lý Dự hất tay như thể không muốn chạm vào nàng, vẻ mặt lạnh như băng, chỉ lặng lẽ nhìn Long Sương đang nằm đó vô hồn.

 

Ta chỉ cảm thấy có tiếng nổ lớn trong đầu, sau đó không nghe thấy âm thanh gì nữa.

 

29

 

Chủ thượng nói, phải bo bo giữ mình.

 

Chủ thượng nói, lòng tốt mà không có năng lực chỉ là gánh nặng.

 

Chủ thượng... chủ thượng nói gì nhỉ?

 

Nhưng ta không phải là người vô năng.

 

Ta không phải là con hổ bệnh, con sói không vuốt, hay con chim gãy cánh.

 

Bùi Tố nói, ta là người mạnh mẽ.

 

Bùi Tố nói, vì hành động của ta ngày xưa, cả hắn và người nhà của hắn đã thay đổi cả cuộc đời.

 

Bùi Tố hỏi ta, liệu ta có muốn thứ gì không.

 

Hóa ra thiện lương có thể không có ý nghĩa.

 

Vậy thì ta phải làm sao, khoanh tay đứng nhìn, rồi phải bỏ mặc người khác sao?

 

Khi ta tỉnh lại, người đã ngã xuống một đình viện.

 

Nhiều năm không động thủ, quả thật công phu có phần cùn đi.

 

Nhưng miễn cưỡng đủ dùng.

 

Ta giẫm mạnh lên chân của Bách Lý Dự, cái chân mà nghe nói mới hồi phục được chút cảm giác, đè mạnh xuống.

 

Hắn phát ra một tiếng rên đau đớn, gào lên thảm thiết.

 

Ta không thèm để ý đến hắn.

 

Vừa đánh xong, cơ thể ta đau đớn.

 

Ta dùng vải quấn lấy Long Sương yếu ớt buộc trên lưng, một thân đầy máu, theo bản năng chạy về phủ Tam hoàng tử.

 

Khi nhìn thấy chủ thượng, ta cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm mà ngã xuống.

 

Tai không nghe thấy gì, chỉ có tiếng ù ù trong tai.

 

Tầm nhìn mờ đi, chủ thượng lộ vẻ mặt suy sụp chưa từng có, vội vã chạy về phía ta.

 

Trời hình như đang mưa.

 

Mưa rơi xuống mí mắt ta, nóng đến lạ thường.

 

Ta nhắm mắt lại, quỳ xuống, dùng sức nắm chặt góc áo của chủ thượng, liên tục tạ lỗi.

 

Ta nói: "Là lỗi của thuộc hạ, lỗi của thuộc ha."

 

Thuộc hạ không làm được gì, còn không nghe lời, là thuộc hạ vô năng.

 

Mưa vẫn không ngừng rơi, hình như chủ thượng nói gì đó.

 

Nhưng ta không nghe rõ.

 

30

 

Khi tỉnh lại, bên giường ta là mùi hương trầm quen thuộc.

 

Đây là phòng trong phủ của chủ thượng.

 

Ta loạng choạng ngồi dậy, ngay lập tức, tiểu nha hoàn Tiểu Linh chạy đến.

 

"Ngươi tỉnh rồi! Ta đi báo cho Tam điện hạ!"

 

Ta vội vàng gọi nàng ấy lại.

 

"Chủ thượng, chủ thượng có giận không?"

 

Tiểu Linh dừng lại, nghiêng đầu nhíu mày suy nghĩ rồi trả lời: "Giận? Hình như là rất tức giận."

 

Ta thầm nghĩ, xong rồi.

 

Nàng tiếp tục nói: "Ngày đó, chủ thượng tức muốn chết, đưa ngươi về gọi đại phu, suốt đêm canh giữ bên giường, đến sáng sớm lại dẫn người đi tìm Hoàng thái nữ điện hạ."

 

Ta ngạc nhiên: "Tìm Hoàng thái nữ điện hạ?"

 

Từ Tiểu Linh, ta biết được toàn bộ câu chuyện.

 

Ta đã hôn mê ba ngày rồi.

 

Ngày hôm đó, khi ta ngã trước cổng Thụy vương phủ, chủ thượng đã đưa ta và Long Sương vào phủ, tìm người chữa trị cả đêm.

 

Áo giáp của ta đã bỏ lại trước cửa Bùi phủ, nên lần này bị thương khá nặng.

 

Dù sao thì người của đối phương cũng đông, đâu phải dễ dàng.

 

Nghe nói, với lỗi lầm ta gây ra, đáng lý ra ta phải ở trong thiên lao.

 

Vì ta đã giết người và làm trọng thương Nhị hoàng tử.

 

Nhưng hiện giờ, hoàng đế bệnh nặng, Hoàng thái nữ điện hạ đang nhiếp chính.

 

Hoàng thái nữ là người có tài, có bản lĩnh.

 

Mặc dù trong triều có rất nhiều lời phê phán về thân phận của nàng, nhưng nàng chưa bao giờ để ý, trong lúc hoàng đế bệnh nặng, nàng đã ổn định được cục diện trong triều.

 

Chủ thượng vừa đến Đông Cung, Bùi Tố cũng đã đến.

 

Hắn đọc thư của ta, rồi vội vàng đến phủ Tam hoàng tử tìm ta, định giải thích với chủ thượng, nhưng lại không gặp được, còn biết ta bị trọng thương.

 

Hoàng thái nữ còn chưa kịp lên tiếng, thì cả hai người đã cãi vã một trận trong Đông Cung.

 

Bùi Tố nói: "Lần trước ta đã nói rõ với ngài rồi, ta đưa hết tiền cho ngài, xin ngài tha cho Ngọc Toái."

 

Chủ thượng tức giận mắng: "Ngươi đừng có phát bệnh với lão tử nữa, lần đó ngươi nói chẳng ra sao, ai nghe nổi? Sao lại nói tha cho Ngọc Toái, lão tử trói nàng ta lại hay bỏ đói nàng ta? Mà chút tiền của ngươi có giá trị gì, đừng có đem ra làm trò cười, lão tử thiếu mấy đồng lẻ của nhà ngươi ư!"

 

"Ngài làm nhục nàng."

 

"Ngươi nói bậy!"

 

"Ngài để Ngọc Toái câu dẫn ta! Ngài chẳng hề trân trọng nàng! Ngài không xứng để nàng hy sinh vì ngài!"

 

Chủ thượng tức đến mức muốn nổ tung: "Ai, ai bảo nàng ta câu dẫn ngươi?"

 

Bùi Tố ngây người: "Ngài không bảo nàng câu dẫn ta?"

 

"Vô nghĩa!" Chủ thượng ôm lấy tấm thảm, như thể sẽ ngất đi bất cứ lúc nào, "Ta bảo nàng theo dõi ngươi! Không bảo nàng ngủ với ngươi!"

 

31

 

Hiểu lầm được giải quyết.

 

Hoàng thái nữ thong thả uống một ngụm trà, lạnh lùng hỏi: "Tranh cãi xong chưa?"

 

Bùi Tố và chủ thượng ngay lập tức đổ mồ hôi đầy người, "bộp" một cái quỳ xuống.

 

Bách Lý Phiên chống trán, vẻ mặt thờ ơ.

 

"Ta đã nghe qua sự tình, các ngươi còn gì muốn nói không?"

 

Bùi Tố và chủ thượng cùng bước lên một bước, trăm miệng một lời.

 

"Chúng thần có."

 

Bùi Tố đưa ra chứng cứ về việc Nhị hoàng thử cưỡng ép dẫn nữ, ngược đãi dân thường.

 

Chủ thượng đưa ra chứng cứ về việc Nhị hoàng tử tham ô, nhận hối lộ.

 

Chứng cứ rõ ràng, Hoàng thái nữ khẽ "hừ" một tiếng.

 

"Thiên tử phạm pháp cũng đồng tội giống thứ dân, huống hồ là hoàng tử."

 

Nàng ra hiệu cho thuộc hạ, nhận lấy chứng cứ, không kiên nhẫn khoát tay.

 

"Bổn cung đã biết, các ngươi về đi."

 

Bùi Tố lại không rời đi.

Hắn quỳ trên đất, lưng thẳng tắp: "Thần cầu điện hạ làm chủ, cho phép Ngọc Toái tiểu thư gả cho ta."

 

Vẻ mặt chủ thượng lập tức khó coi, nhưng vẫn cố cười gượng.

 

"Cười chết, ngươi muốn cưới Ngọc Toái, đã hỏi ý Ngọc Toái chưa?"

 

Bùi Tố nói: "Nàng thích ta."

 

Chủ thượng tức giận đến mức gân xanh nổi lên: "Không thể nào!"

 

Bùi Tố quỳ gối, nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt thong dong mà khiêu khích.

 

"Có thể hay không, ngài hỏi nàng là biết ngay."

 

Chủ thượng tâm không yên hồi phủ.

 

Hai ngày nay hắn ngồi dưới hành lang đợi ta tỉnh, không ôm lò sưởi, không nói gì, chỉ ngồi đó một mình, không rõ đang nghĩ gì.

 

Tiểu Linh nói, chưa bao giờ thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách như vậy từ Hắn.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo