Tháo Nút Thắt Nơ Của Anh - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Để giúp tôi thoát ế, mẹ tôi đúng là chẳng từ thủ đoạn nào.


Vào ngày sinh nhật của tôi, bà nhét một cậu trai ngây thơ vào phòng tôi, bảo tôi tự mình "bóc quà".


Bóc xong tôi mới biết: tôi muốn mẹ tặng quà cho tôi, còn mẹ lại muốn lấy mạng của tôi.


Hôm sinh nhật, tôi say khướt trở về nhà thì nhận được điện thoại của mẹ.


"Quà mẹ để trong phòng con rồi đấy, tự vào mà bóc."


Mẹ tôi nói thẳng thừng như vậy, tôi cứ ngỡ chiếc túi xách hàng hiệu mới nhất mà tôi ao ước đã về đến tay.


Kết quả là—tôi thấy một thiếu niên quấn khăn tắm, đang yên lặng nằm ở đó.


Cậu ta lại còn quấn cái khăn tắm nhỏ màu hồng của tôi nữa chứ. Chân cậu ta thì quá dài, mà khăn tắm của tôi lại quá ngắn, thành ra trên dưới đều hớ hênh.


Tôi nuốt nước bọt.


"Mẹ, mẹ... mẹ chơi thật đấy à, bao nhiêu tiền thế?" Tôi thấy mẹ mình chắc đã bị hội chị em bạn dì nhảy quảng trường làm cho hư người rồi.


"Thứ con gái yêu của mẹ muốn, có đắt mấy mẹ cũng mua cho."


Tôi...


Chẳng phải là do dạo trước mẹ ngày nào cũng ép tôi đi xem mắt, sau khi thất bại hết lần này đến lần khác, tôi đã buột miệng nói một câu: "Tín nữ xin nguyện cả đời ăn mặn ăn chay đầy đủ, cầu xin ông trời ban cho con một người bạn trai."


Lẽ nào mẹ tôi đã nghe thấy rồi?


"Không phải mẹ ơi, thế này không ổn đâu..."


"Ngại ngùng gì chứ, mẹ cho thì con cứ nhận đi."


Tôi lại nhìn về phía cậu thiếu niên kia, da đầu tê dại, nhưng vừa nghĩ đến cảnh mình bị nhét cẩu lương đến phát ói trong buổi họp lớp hôm nay, tôi vẫn quyết định... xử lý cậu ta.


2


Khăn tắm mới cởi được một nửa, một bàn tay đã giữ tay tôi lại.


"Cô làm gì vậy?" Cậu ta khẽ mở mắt, giọng nói trầm khàn, ánh mắt còn hơi men.


Tim tôi hẫng một nhịp.


Làm gì, làm...


Cậu ta ngại rồi sao?


"Có cần tôi tắt đèn không?" Tôi khẽ hỏi.


Cậu ta nhìn tôi chằm chằm nửa phút.


Tách... tôi tắt đèn.


Nghĩ đến gương mặt họa thủy của cậu ta, tôi lấy hết can đảm hôn lên má cậu ta một cái.


"Chị tầm bao nhiêu vậy?" Cậu ta cười, ngăn bàn tay đang lộn xộn của tôi lại, giọng nói từ tính lọt vào tai tôi, ngứa ngáy.


Tôi hơi ngẩn ra, khiêu khích tôi à?


"E..." tôi cực kỳ không biết xấu hổ mà tự cộng thêm cho mình mấy cup.


"Ha..." Cậu ta cười khẽ một tiếng, sau đó cười đến mức cả người rung lên, "Chị chắc chứ?"


Nghi ngờ tôi à?


"Ít nhất cũng phải C..." tôi vô cùng chắc chắn.


Cậu ta im lặng một lúc lâu, rồi lười biếng nói: "Tôi nói... là tuổi cơ."


Mất mặt quá...


"26." Tôi nghiến răng nghiến lợi nói.


"Hơi... lớn rồi." Cậu ta thở dài một tiếng, rồi thả tay tôi ra, "Tắt đèn thì tôi có thể miễn cưỡng chấp nhận."


Sau đó là một bộ dạng mặc tôi tùy ý sắp đặt.


Đã có người bỏ tiền ra mà cậu ta còn dám kén cá chọn canh với chủ thuê à? Thật vô lý!


"Im đi." Tôi lập tức lên tinh thần chiến đấu, xem tôi có bắt nạt cậu ta đến khóc không.


Sự thật chứng minh, cậu trai này đúng là rất thích khóc.


"Ngủ được chưa?" Cậu ta đỏ hoe mắt hỏi tôi, giọng khản đặc.


"Đau à?" Tôi dừng lại.


"Ừm." Cậu ta ấp úng không nói, không dám nhìn tôi, trông như thể mất nửa cái mạng.


Nghĩ đến việc vừa rồi cậu ta còn dám khiêu khích tôi, máu hơn thua của tôi trỗi dậy, "Ráng chịu đi."


Tôi cũng đau, nhưng tôi không chịu thua.


......


"Ngủ được chưa?" Cậu ta kéo chăn, giọng thều thào.


"Được rồi." Lúc này, tôi đã như cà tím dập, hết hơi rồi.


Tôi xoa eo, tự ôm mình khóc thầm: tôi chỉ muốn mẹ tặng cho một món quà, ai ngờ mẹ lại muốn lấy mạng của tôi.


3


Ngủ đến nửa đêm, bố tôi gõ cửa phòng.


"Con có thấy con trai của sếp bố đâu không?"


Tôi dụi đôi mắt đang buồn ngủ rũ rượi, "Bố ơi, con trai sếp nào ạ?"


Thực ra tôi mới ngủ được nửa tiếng, đầu óc bây giờ cứ như một nồi hồ dán.


"Hôm qua bố đi uống rượu với lãnh đạo, con trai sếp say quá nên bố tiện đường đưa cậu ấy về nhà mình nghỉ tạm. Sau đó bố quay lại không thấy đâu nên hỏi con một tiếng."


Lúc bố tôi nói câu này, ông còn thỉnh thoảng nhìn vào trong phòng tôi.


Tôi chết lặng tại chỗ, suy nghĩ mất cả một phút.


Con trai sếp? Con trai?


Trong đầu tôi chợt lóe lên gương mặt đang thở thều thào trên giường kia...


Rầm! Một tiếng sét đánh cho tôi tan tác không còn gì.


"Không... không thấy ạ." Tôi liếc vào trong phòng, sợ đến mức tỉnh cả ngủ, "Con muốn ngủ."


Cạch, tôi chột dạ đóng cửa lại.


Sau vài phút tự trấn an, tôi thấp thỏm bước đến bên giường, nhẹ nhàng kéo chăn của cậu ta.


"Ngủ rồi à?" Tôi cố gắng làm cho giọng mình dịu dàng hơn.


Một lúc lâu sau cậu ta mới khẽ mở mắt, vươn cánh tay dài kéo chăn che kín người hơn, "Vẫn muốn nữa à?"


Tôi...


Tôi là loại cầm thú đó sao?


"Không phải." Tôi vê vê ngón tay, lo lắng bất an, "Tôi muốn hỏi cậu..."


"Vậy thì ngủ một lát đi." Cậu ta kéo tôi lại, dường như để an ủi, rồi đưa tay xoa đầu tôi, "Tôi mệt quá rồi."


Nghe câu này của cậu ta, tôi sợ đến thót tim. Đúng là một sự nhầm lẫn tai hại.


"Có muốn uống nước không?" Nhớ lại thái độ của mình với cậu ta lúc nãy, tôi bắt đầu muốn bù đắp.


Cậu ta mở mắt, nhìn tôi chằm chằm vài giây, "Mai được không?"


Là tôi nghĩ bậy rồi, hay ý của cậu ta là cái đó thế?


Xấu hổ chết đi được.


Xét thấy cả hai chúng tôi không say rượu thì cũng là mệt lả, đều đang trong trạng thái đầu óc không tỉnh táo, tôi quyết định cứ ngủ một giấc đã, sau đó sẽ nghĩ cách sau.


4


Ngủ thì ngủ rồi, nhưng chẳng nghĩ ra được cách nào cả.


Mẹ tôi sáng sớm đã chạy đến gõ cửa phòng.


"Bóc quà chưa? Thích chứ?"


Sắc mặt tôi tái nhợt đứng đó, trông như một đứa ngốc.


"Bóc rồi ạ." Tôi chột dạ nói dối, cũng không biết mẹ tặng quà gì, "Thích... ạ, mẹ để con ngủ thêm lát nữa."


Nói xong, tôi đóng sầm cửa lại.


Khi tôi quay lại phòng, trên giường không có ai. Sau đó tiếng nước chảy vọng ra từ phòng tắm.


Tôi nhìn bóng người lờ mờ kia, da đầu tê dại.


Cậu ta tỉnh rồi. Tôi tiêu rồi.


Tôi đứng ngồi không yên đi đi lại lại trong phòng, nghĩ cách làm sao để đưa cậu ta ra ngoài một cách thần không biết quỷ không hay, mà còn phải khiến cậu ta không truy cứu trách nhiệm của tôi.


Giây tiếp theo, cậu ta bước ra. Trần như nhộng.


Mắt tôi mù rồi.


"Cậu..." Phản ứng đầu tiên của tôi là bay ra cửa, khóa trái lại, "Sao cậu không mặc quần áo?"


Cậu ta thản nhiên đi đến bên giường, dùng chăn che người lại, ánh mắt lơ đãng nhìn tôi, "Không có quần áo thì không mặc chứ sao."


Da đầu tôi tê rần.


"Hôm qua cậu đến đây không mặc gì à?" Tôi khóc không ra nước mắt.


"Uống nhiều quá, nôn hết ra người rồi." Cậu ta bình tĩnh tựa vào đầu giường, cầm điện thoại lên nghịch.


Xem ra, là đang đợi tôi nghĩ cách cho cậu ta.


Tôi phát điên rồi.


"Cậu đợi đấy." Tôi vội vàng mặc quần áo, không kịp rửa mặt chải đầu, liền mở cửa chạy ra ngoài, không yên tâm còn dặn một câu: "Không được ra ngoài, khóa trái cửa lại, ai đến cũng không được mở."


"Tùy cô." Cậu ta buồn cười nhìn tôi, cũng coi như là nghe lời.


Tôi vừa ra ngoài đã đụng phải mẹ, sợ đến mức vội vàng chặn cửa phòng lại.


"Mặt sao đỏ thế?" Bà bưng bữa sáng, bảo tôi qua ăn.


"Hơi nóng ạ." Tôi ra sức dùng tay quạt gió, cúi người xuống, xách túi rác lên rồi đi.


"Không ăn sáng mà đi đâu đấy?" Mẹ tôi đuổi theo sau hỏi.


"Đi đổ rác." Tôi cúi đầu chạy như bay.


5


Đến siêu thị dưới lầu, bà chủ thấy tôi cứ lượn lờ trước kệ quần lót thì hứng thú đi tới, "Mua cho bố cháu à?"


"Vâng." Tôi tiện tay lấy một chiếc, định qua mặt bà.


Nhưng bà lại ấn tay tôi lại, "Nhỏ quá, bố cháu bụng to thế, phải lấy cái này."


"Ông... ông ấy đang giảm cân." Tôi lại giật lấy cái quần bị bà đặt về chỗ cũ, rồi chạy sang khu quần áo, lấy một chiếc áo thun thể thao và quần đùi.


Lúc tính tiền, bà chủ vừa quét mã vạch vừa cười một cách kỳ quái, "Cháu có bạn trai rồi à?"


Tôi giật mình, mặt lập tức đỏ bừng.


"Không, không phải, em họ cháu đến chơi, cháu mua cho cậu ấy."

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo