Tháo Nút Thắt Nơ Của Anh - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tôi vơ lấy quần áo, co giò chạy.


Chạy về nhà, mẹ thấy bộ dạng hoảng hốt của tôi liền hỏi: "Con thở hổn hển thế, đi đâu về vậy?"


"Chạy bộ buổi sáng ạ." Tôi chạy tại chỗ vài bước, giấu túi ni lông ra sau lưng, sau đó, mở cửa trốn vào phòng mình, khóa trái cửa lại.


Đợi tâm trạng ổn định lại, tôi ném túi ni lông cho cậu ta.


Bàn tay đang chơi game của cậu ta cuối cùng cũng dừng lại, liếc tôi một cái, rồi lại liếc cái túi.


Không nói gì, cũng không động đậy.


Chê thái độ của tôi không tốt à?


Tôi do dự vài giây, lấy quần áo ra, bày từng món trước mặt cậu ta, hạ giọng, "Dưới lầu chỉ có loại này thôi, cậu mặc tạm nhé, được không?"


"Được thì được, nhưng yêu cầu của cô có hơi quá đáng không?" Ngón tay thon dài của cậu ta móc lấy bộ quần áo tôi mua, nhìn một cái, rồi thở dài.


Quá đáng chỗ nào?


"Nhìn cũng nhìn rồi, còn muốn tôi không mặc gì bên trong à?" Cậu ta trêu chọc nhìn tôi.


Tôi: ?


Mẹ tôi lại đang gõ cửa.


Phiền chết đi được, tôi mở hé một khe cửa.


"Con mua cái gì thế, bà chủ dưới lầu bảo con quên lấy này." Nói xong mẹ đưa cho tôi một cái túi ni lông màu đen.


Tôi nhận lấy mở ra xem, chưa đầy một giây đã vội đóng túi lại, "Quần lót con mặc."


Tôi chột dạ đóng cửa.


Hóa ra vì quá hoảng loạn mà tôi đã quên lấy chiếc quần lót đã mua.


Tôi thấy cuộc đời mình coi như xong rồi.


Tôi quay lưng lại, đợi cậu ta mặc đồ xong, mới ngồi xổm trước mặt, kiên nhẫn giải thích mọi chuyện.


"Đây hoàn toàn là một sự hiểu lầm." Tôi nói.


"Ừm." Cậu ta vẫn đang chơi game, với thái độ "cô cứ bịa, bịa tiếp đi".


"Lát nữa ra ngoài, cậu có thể phối hợp với tôi một chút không?" Tôi hạ giọng.


Hôm nay là cuối tuần, khả năng cao là bố mẹ tôi sẽ ở nhà cả ngày, việc để cậu ta rời đi không dấu vết là bất khả thi.


Cậu ta không trả lời tôi.


Nhìn bộ dạng kênh kiệu của cậu ta, tôi hối hận vô cùng.


Cuối cùng đợi cậu ta chơi xong một ván game, cậu ta dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi, giọng trầm thấp hỏi: "Đêm qua còn chưa đủ phối hợp với cô à?"


Cậu ta vươn tay, ngón tay ấn nhẹ lên trán tôi, kéo dài giọng, "Dì ơi, làm người không thể tham lam vô độ được đâu."


Dì? Hôm qua còn gọi tôi là chị, ngủ một giấc dậy đã gọi tôi là dì?


Đồ đàn ông khốn nạn...


Tôi ngã ngồi xuống đất, sao nào, cậu ta muốn uy hiếp tôi à?


"Cậu muốn gì?"


"Cô nói xem?" Cậu ta hỏi ngược lại tôi.


Hay thật, ỷ mình có chút nhan sắc mà định đàm phán với tôi.


Tôi liếc nhìn món quà sinh nhật mẹ tặng trên bàn trang điểm, lấy nó qua đưa cho cậu ta, "Cái túi này mới mua, cậu cầm đi tặng bạn gái nhỏ của cậu, được chưa?"


Tìm một trai bao cũng không đắt đến thế, tôi thực sự đau lòng.


Cậu ta nhìn tôi một cái, đứng dậy, nhìn xuống tôi, "Được, cứ gửi ở chỗ cô trước đã."


Nói xong liền đi ra cửa, ung dung mở cửa bước ra ngoài.


Cậu ta...


Đầu óc tôi trống rỗng.


6


Tôi chạy ra cửa, ghé mắt nhìn qua khe cửa để nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.


Kết quả là cửa bị đẩy mạnh ra, là mẹ tôi.


"Sao con còn chưa dậy, con trai sếp của bố con dậy rồi kìa, mau ra đây."


Tình hình gì đây?


Tôi bị mẹ kéo đến bàn ăn, liền thấy cậu ta đang lười biếng ngồi trước bàn.


Bố tôi còn cực kỳ nhiệt tình múc cháo cho cậu ta, rồi lại rót một ly sữa đậu nành.


Tôi bị mẹ ấn ngồi xuống ghế, như ngồi trên đống lửa.


"Tiểu Giang à, cái đó, không biết khẩu vị của cháu thế nào, cháu muốn sữa đậu nành hay sữa tươi?" Bố tôi đẩy hết đồ ăn sáng ra trước mặt cậu ta.


Còn trước mặt tôi, chỉ có hai cái bánh bao chay to đùng.


"Đưa cho chị đi ạ, chị ấy thích." Cậu ta đẩy ly sữa đậu nành cho tôi!


Có phải tôi quá đen tối không? Sao tôi cứ thấy lời cậu ta nói có ẩn ý.


Trong chốc lát, không khí có chút gượng gạo.


"Hai đứa..." Bố tôi nhìn cậu ta rồi lại nhìn tôi, tôi chỉ biết cúi gằm mặt, "Quên chưa giới thiệu với cháu, đây là con gái chú, Tô Di, lớn hơn cháu, lớn hơn... 6 tuổi, gọi là chị là đúng rồi."


"Con xem người ta kìa, lịch sự biết bao." Mẹ tôi giẫm chân tôi một cái, ra hiệu cho tôi chào hỏi.


Chân tôi đau điếng, tôi nghi ngờ mẹ tôi đã quên ai mới là con gái ruột của bà rồi.


Tôi không lịch sự, thế cậu ta có lịch sự à?


"Chào em nhé." Tôi cười tạo không khí, "Em trai, em ăn nhiều vào."


Tôi đẩy bánh bao cho cậu ta.


Cậu ta ngước mắt, khẽ nhướng mày, không nói gì, ngược lại cầm một cái bánh bao lên, cũng không ăn, cứ thế vừa quan sát, vừa cười.


Cười đến mức tôi chột dạ.


Cậu ta có phải là người không vậy?


"Tối qua cháu ngủ ngon không? Chú không thấy cháu ở phòng khách, cứ tưởng cháu đi rồi." Bố tôi bắt đầu hỏi han ân cần.


Cậu ta không trả lời trực tiếp mà lại nhìn về phía tôi.


Lẽ nào trên mặt tôi có viết câu trả lời à?


Tôi chỉ là một người đang ăn cơm vô tội thôi mà!


"Chắc là cháu đi vệ sinh ạ." Cậu ta bắt đầu đặt đũa xuống, trông có vẻ không ngon miệng, "Nửa đêm đầu cháu ngủ không ngon lắm, cháu lạ giường."


Tôi... tối qua là ai ngủ bên cạnh tôi như heo chết, đè đến mức tóc tôi cũng không dám động đậy.


"Ôi... tối qua chú cũng say, chăm sóc không chu đáo, cháu đừng để bụng nhé." Bố tôi tỏ vẻ khó xử, rõ ràng là bị sếp của ông gây áp lực.


"Nửa đêm sau thì ngủ rất ngon." Cậu ta cười cười, rồi lại nhìn tôi.


Đồ đàn ông khốn nạn, sao cậu không nói thẳng ra luôn đi, cứ giày vò trái tim nhỏ bé của tôi như vậy. Mấy đứa em trai bây giờ đúng là không dễ chọc.


Mãi mới ăn xong bữa cơm, bố tôi nói muốn đưa cậu ta về.


"Bố nghỉ đi, để con lái xe đưa cậu ấy về." Tôi hăng hái xung phong, thực ra là sợ cậu ta bán đứng tôi.


"Cũng được... người trẻ các con có chung chủ đề nói chuyện." Bố tôi có chút ngượng ngùng, chắc là không hiểu sao tôi đột nhiên lại tích cực như vậy.


"Thôi ạ, vẫn là phiền chú đưa cháu về." Cậu ta cười từ chối tôi.


Cậu ta đã nói vậy rồi. Bố tôi đương nhiên không nói gì thêm, vội vàng ăn xong để chuẩn bị ra ngoài.


Nhân lúc họ đang bận, tôi đi đến trước mặt cậu ta, nhỏ giọng hỏi: "Sao không để tôi đưa? Cậu định làm gì?"


Cậu ta cúi đầu xuống, môi gần như sắp chạm vào má tôi, "Để lần sau nhé, chị để tôi nghỉ ngơi một chút, được không?"


Một bà cô già như tôi lại bị lời nói của cậu ta làm cho mặt đỏ bừng, lập tức bật ra xa.


"Cậu đừng có làm bậy." Tôi nhỏ giọng cảnh cáo.


"Tôi lúc nào..." Cậu ta bất đắc dĩ nhún vai, "Còn không phải chị... tối qua... ai mới là người làm bậy..."


Chết tiệt, cậu ta lại cười.


"Im đi!" Tôi chỉ muốn dùng băng keo trong dán miệng cậu ta lại.


"Tối qua hoang dã như vậy, hôm nay còn ngại à?" Cậu ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nóng bừng của tôi, cười càng thêm phóng túng.


"Biến..."


"Tôi đi đây." Cậu ta vẫy vẫy tay với tôi, "Đừng nhớ tôi quá."


Nói xong cậu ta như thể chưa có chuyện gì xảy ra, theo bố tôi xuống lầu.


7


Cậu ta vừa đi, mẹ tôi đã lén lút sáp lại gần.


"Con trai sếp của bố con đẹp trai quá nhỉ." Mẹ tôi cảm thán một câu, "Ước gì mẹ cũng có..."


Tôi nhìn mẹ, cảm thấy trên đầu bố tôi có một vệt sáng màu xanh.


"Ý mẹ là ước gì có được một chàng rể như thế, con đừng có nghĩ bậy." Mẹ tôi lườm tôi một cái.


"Ồ." Tôi phát hiện mình đã nghĩ nhiều rồi, không đúng, "Con xin lỗi vì bất tài, không tìm cho mẹ được chàng rể như vậy."


"Con có tài giỏi hơn nữa cũng không tìm được đâu." Mẹ tôi ngửa mặt lên trời thở dài, "Nghe nói cậu Tiểu Giang đó sắp đính hôn rồi."


"Đính hôn?" Tôi suýt nữa thì cắn nát răng.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo