Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1
Tôi vừa tỉnh dậy thì đã phát hiện bên cạnh trống trơn. Trên tủ đầu giường chỉ có một mảnh giấy được chặn lại:
[Anh có tiết dạy, năm ngày không về, đừng nhớ anh.]
Trần Nam – người đã làm chồng tôi suốt hai kiếp người.
Nếu là kiếp trước, khi thấy mảnh giấy này, chắc chắn tôi sẽ gọi điện dồn dập đến trường và mắng cho anh một trận vì dám quên ngày kỷ niệm cưới của chúng tôi.
Và rồi anh sẽ vin vào cớ tôi quá vô lý, còn gì mà anh cần thời gian để bình tĩnh, sau đó biến mất cả tháng trời không về nhà.
Đến tận lúc tôi nhắm mắt xuôi tay ở kiếp trước, anh cũng chẳng hề nhỏ một giọt lệ nào.
Thực ra, Trần Nam chưa từng yêu tôi. Anh chỉ xem tôi như một người vợ đảm đang quán xuyến việc nhà mà thôi.
Nghĩ đến đây, tôi chợt thấy… tất cả đều thật vô nghĩa. Chẳng còn gì đáng để tranh giành nữa.
Tôi đứng dậy và giao con gái cho mẹ chồng trông giúp, sau đó quay vào ngăn kéo lấy ra hai tờ tiền một trăm đồng, rồi xách túi đi dạo phố.
2
Trở lại tuổi hai mươi, tôi muốn làm cho mình xinh đẹp hơn một chút.
Kiếp trước tôi đã vì gia đình mà hy sinh tất cả.
Từ khi có con gái, tôi đã cắt tóc ngắn suốt mười mấy năm và cũng chẳng nỡ tiêu một đồng nào trong tiền lương của Trần Nam để sắm cho mình một bộ quần áo mới.
Ngày nào tôi cũng chỉ mặc độc một kiểu sơ mi đơn giản phối cùng quần vải bông, cả ngày quẩn quanh bên bếp lửa.
Năm tôi năm mươi tuổi, Trần Nam được thăng chức hiệu trưởng, con gái cũng đã mở được công ty riêng.
Khi nhà cửa bắt đầu khấm khá, tôi định đi nhuộm lại mái tóc thì bất ngờ ngất xỉu.
Lúc đi khám mới biết mình bị ung thư phổi giai đoạn cuối nên buộc phải cạo trọc đầu.
Tôi thật sự rất ghen tị với những cô gái trẻ với mái tóc xoăn bồng bềnh mềm mại, trông xinh xắn biết bao.
Đã được ông trời cho cơ hội sống lại lần nữa, tôi nhất định phải sống thật rực rỡ.
“Uốn tóc cho tôi.” Tôi dứt khoát rút tiền ra rồi ngồi xuống chiếc ghế cắt tóc kiểu cũ.
Trên tường treo đầy những tấm poster của các minh tinh Hồng Kông thời thượng. Tôi chỉ vào người trông sành điệu nhất trong số đó: “Làm giống kiểu này là được.”
Mùi thuốc uốn tóc, đối với tôi lúc này lại trở nên thật mới mẻ.
Tôi nhắm mắt, tận hưởng cảm giác được người khác từ tốn biến mình thành một phiên bản xinh đẹp hơn. Khi mái tóc được làm xong, cả tiệm đều bật lên tiếng trầm trồ: “Xinh quá đi mất, cô em ơi!”
Tôi nhìn vào gương và cũng bất giác nở một nụ cười từ tận đáy lòng.
Thực ra tôi vẫn luôn rất xinh đẹp, chỉ là ba mươi năm vất vả đã khiến tôi quên mất cách yêu thương chính bản thân mình.
“Cảm ơn bà chủ nhé. Gần đây có trung tâm thương mại nào đáng đi dạo không ạ?”
“Có chứ, ngay đối diện thôi, trung tâm Ngũ Nhất đấy! Một cô gái xinh đẹp thế này thì nhất định phải diện quần jeans mới hợp mốt.”
“Ha ha, bà nói đúng quá rồi.”
3
Tôi mua sắm một vòng hết hơn một trăm tệ, rồi thay luôn tại chỗ một bộ áo hai dây kết hợp với quần jeans cạp trễ.
Đối diện trung tâm thương mại là cửa hàng kem Häagen-Dazs đầu tiên ở thành phố A.
“Mười tệ một cây á?” Tôi giật mình, quả thật có hơi đắt.
“Lấy hai cây đi, tôi mời cô này một cây.”
Không biết từ đâu bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông ăn mặc rất thời thượng, người nọ có chiếc răng khểnh và gương mặt trông hao hao giống Lâm Chí Dĩnh.
“Vậy... không tiện lắm đâu ạ.”
“Được mời một cô gái xinh đẹp như cô ăn kem là vinh hạnh của tôi mà.” Anh lịch thiệp đưa tay ra hiệu.
Tôi nhận lấy que kem và liếm thử một miếng – ngọt thật. Anh đi bên cạnh rõ ràng là đang muốn bắt chuyện.
“Dạo này có phim mới ra rạp đấy, cô có muốn đi xem cùng tôi không?”
Tôi thầm thở dài trong lòng. Không ngờ một bà cô như mình chỉ cần ăn diện một chút là vẫn có sức hút như thường. Chỉ tiếc là… tôi đã kết hôn rồi.
“Xin lỗi, tôi không rảnh.”
“Vậy à? Tôi cứ tưởng một cô gái sành điệu như cô sẽ thích xem Titanic lắm chứ.”
Cái gì?
Tôi chợt nhớ ra năm nay chính là lần đầu tiên bộ phim Titanic được công chiếu ở Trung Quốc.
Kiếp trước tôi từng hết lời năn nỉ Trần Nam đi xem cùng mình. Anh không những không đồng ý, mà còn cười nhạo tôi vì dám mua vé xem thứ mà anh gọi là "phim tình cảm nhảm nhí".
“Xin lỗi, mấy phim tình cảm sướt mướt này tôi không có hứng thú.”
Cuối cùng, tôi chỉ đành ôm cặp vé và bất lực nhìn nó hết hạn, rồi một mình trốn trong nhà khóc suốt cả đêm. Đó là một trong những tiếc nuối lớn nhất của tôi.
“Anh gì ơi…” Tôi ngẩng đầu lên: “Tôi có thể trả tiền... để mua lại một vé của anh được không?”
4
Người đàn ông kia không chịu lấy tiền nhưng tôi vẫn nhất quyết dúi cho anh hai tờ mười tệ. Anh chỉ đành bất lực mỉm cười, rồi cùng tôi bước vào rạp chiếu phim.
Cuối cùng, tôi cũng được xem bộ phim mình yêu thích nhất trên màn ảnh rộng.
Khi nam chính hy sinh mạng sống để cứu nữ chính, tôi đã không kiềm được mà khóc nức nở.
Tôi cũng từng khát khao được ai đó yêu thương như Jack đã yêu Rose, nhưng vừa nghĩ đến Trần Nam, lòng tôi lại nghẹn đắng.
Thấy tôi rơi nước mắt, người đàn ông bên cạnh có chút lóng ngóng, sau đó liền luống cuống rút khăn tay ra đưa cho tôi.
Sau khi xem phim xong, tôi chẳng còn tâm trạng để dạo chơi nữa nên đành quay về nhà. Người nọ cứ nằng nặc muốn đưa số điện thoại, và còn bảo rằng nếu tôi muốn đi chơi lần nữa thì cứ gọi cho anh ta.
“Tôi tên Giang Bắc, nhớ gọi cho tôi đấy nhé.”
Tôi siết chặt mảnh giấy trong tay, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác xốn xang khó tả.
Khi về đến nhà, con gái và mẹ chồng đều đã ngủ say. Phòng ngủ lạnh ngắt, không một ánh đèn. Tôi mệt mỏi ngồi xuống ghế, rồi dùng tay khẽ xoa bóp cổ chân đã mỏi nhừ vì đi lại cả ngày.
“Giờ này mới chịu về hả?”
Đèn bàn đột nhiên sáng lên. Trần Nam đang ngồi ở chiếc ghế đối diện, trên mũi là cặp kính quen thuộc và đang nhìn tôi với ánh mắt trân trân.
Khi thấy rõ dáng vẻ của tôi, hai mắt anh chợt sáng lên một cách rõ rệt.
“Em…” Anh quay mặt đi, khóe môi hơi run nhẹ, như thể là đang cố nuốt nước bọt. Rồi anh hỏi lại một lần nữa với giọng điệu có chút khác lạ: “Sao giờ này mới chịu về?”
“Liên quan gì đến anh?” Uất hận trong lòng vẫn còn đó, tôi chẳng buồn tỏ ra dễ chịu hay lấy lòng anh nữa.
“Anh là chồng em.”
“Xin lỗi, suýt chút nữa thì em quên mất mình còn có một ông chồng.”
Tôi không muốn cãi nhau nên chưa đợi anh nói thêm gì thì đã đứng dậy: “Em đi tắm đây.”
Nước tắm rất nóng. Tôi liếc nhìn lượng nước còn lại thì đoán chừng Trần Nam vẫn chưa tắm.
Tôi suy nghĩ một lát, rồi quyết định xả hết nước nóng để anh phải tắm bằng nước lạnh. Dù sao thì chính anh cũng đã để lại lời nhắn rằng mấy ngày tới sẽ không về nhà.
Sau khi tắm xong, tôi thay đồ ngủ rồi lên giường nằm nghỉ. Thế nhưng, Trần Nam lại lặng lẽ bước đến bên giường.
“Anh còn gì muốn nói nữa sao?”
“…Em đi uốn tóc khi nào vậy?”
Tôi nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy Trần Nam phiền phức kinh khủng: "Thích thì đi thôi. Dùng tiền của anh đấy, anh tiếc à?”
Trần Nam vốn không phải người keo kiệt, nên khi nghe tôi nói vậy, anh chỉ thở dài một tiếng: “Anh đã bao giờ phàn nàn chuyện em tiêu tiền chưa?”
Thấy tôi không đáp, anh đành quay người đi tắm.
Vừa mở vòi nước, bên trong đã lập tức vang lên một tiếng rên khe khẽ vì lạnh.
Tôi không nhịn được mà bật cười.
Thấy một vị giáo sư toán học luôn nghiêm túc và trầm mặc như Trần Nam bị tôi chơi cho một vố như vậy, trong lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác hả hê khó tả.
Anh tắm rất nhanh, mái tóc còn ẩm ướt, mặc bộ đồ ngủ bằng vải bông rồi liền bước ra.
Trần Nam bị cận nặng, nếu không đeo kính thì gần như chẳng thấy gì. Bình thường anh vẫn để kính ở bồn rửa tay ngoài cửa phòng tắm, nhưng hôm nay có lẽ đã làm rơi mất nên tìm mãi không thấy.
“Tiểu Nhụy.” Anh lúc nào cũng lịch sự với tôi như thế: "Em có thể giúp anh tìm kính được không?”
Anh đứng yên tại chỗ, dáng vẻ trông có chút luống cuống.
Gương mặt vốn lạnh lùng nay bị nước lạnh làm cho ửng đỏ, chóp mũi cũng hồng hồng trông ngố không chịu được.
Tôi đã từng yêu khuôn mặt này đến điên cuồng, vì nó mà cam tâm tình nguyện dốc hết lòng dạ.