[Thập niên 90]: Chị Đây Không Yêu Chồng Nữa - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Nhưng bây giờ bà đây đã chán ngấy cái mặt đó rồi. Trai đẹp ngoài kia thiếu gì, cậu “Tiểu Lâm Chí Dĩnh” mà tôi gặp hôm nay cũng chẳng thua kém anh là bao.


“Anh tự tìm đi, em mệt rồi, không muốn dậy đâu.”


Trần Nam rõ ràng không ngờ tôi sẽ nói vậy. 


Anh bỗng dưng ngây người ra mất một lúc, sau đó mới chậm rãi quỳ xuống đất từ từ lần mò tìm kính. 


Đợi đến khi anh mò được chiếc kính thì một tiếng “bụp” liền vang lên, tôi tiện tay tắt luôn đèn đầu giường.


“Tiểu Nhụy... anh không nhìn rõ”


“Chói mắt quá, ảnh hưởng giấc ngủ của em.” Tôi đáp lại với giọng lạnh tanh.


Trần Nam đành phải lần mò trong bóng tối để tìm đến giường. Anh vén chăn, chui vào nằm bên cạnh, người còn phả ra từng luồng hơi lạnh. 


Đã rất lâu rồi tôi không được chạm vào cơ thể thời trai trẻ của Trần Nam. 


Kiếp trước tôi từng mê đắm anh đến mức đêm nào ngủ cũng phải chạm vào người anh, nhưng lần nào cũng bị anh khó chịu đẩy ra. 


Về sau, khi anh già đi, tôi cũng chẳng còn hứng thú để chạm vào nữa.


Anh nằm xuống cạnh tôi, nhịp thở dần dần ổn định lại.


“Em không định hỏi vì sao hôm nay anh về à?”


“Không quan tâm.”


Trần Nam nghiêng người rồi bỗng nắm lấy tay tôi: “Tiểu Nhụy, anh…”


“Anh có thể im miệng được không?”


Trần Nam rõ ràng đã khựng lại.


“Em mệt rồi, muốn ngủ.”


Đây là lần đầu tiên tôi đối xử với anh như vậy, bởi trước đây tôi luôn chiều chuộng và nhường nhịn anh hết mực. 


Có lẽ Trần Namvẫn chưa thể chấp nhận sự thay đổi đột ngột này của tôi, hẳn là anh nghĩ tôi đang giận dỗi vì anh đã quên mất ngày kỷ niệm.


“Anh xin lỗi… Trường có việc đột xuất nên anh quên mất hôm nay là ngày kỷ niệm. Nhưng tối vừa nhớ ra là anh đã lập tức chạy xe về ngay.”


Anh mà cũng biết giải thích ư? Chắc là hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi.


“Không sao.”


“Không phải em muốn đi xem phim à? Ngày mai anh xin nghỉ đưa em đi.”


“Không cần đâu, hôm nay em xem rồi.”


Trần Nam nhíu mày, và giọng điệu cũng trầm xuống: “Tiện hỏi một câu… em đi với ai thế?”


Tôi hít vào một hơi sâu, nhất thời không giấu nổi sự bực bội trong giọng nói: “Sao hôm nay anh nói lắm thế hả, giáo sư? Ngày mai anh cũng không cần xin nghỉ đâu, em có hẹn rồi. Ngủ đi.”


5


Tôi cứ nghĩ mình sẽ trằn trọc cả đêm không ngủ nổi. 


Thế nhưng giờ đây khi đã có lại một cơ thể khỏe mạnh, không còn bị những cơn đau như kim châm hành hạ, đầu óc cũng không còn mơ màng nặng trĩu, tôi lại ngủ một mạch đến sáng. 


Một giấc ngủ yên bình đến lạ thường, thậm chí chẳng gặp lấy một cơn ác mộng.


Tôi hoàn toàn không để ý rằng người bên cạnh, Trần Nam, đã trằn trọc cả đêm không yên.


Sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy thì Trần Nam đã thức rồi. 


Anh nằm nghiêng chống đầu nhìn tôi, và cũng không biết đã đeo kính vào từ lúc nào. Thấy tôi mở mắt, theo phản xạ anh vội tránh đi ánh nhìn của tôi rồi bỗng dưng ho khan mấy tiếng.


Nắng sớm xuyên qua chiếc rèm hoa xanh nhạt mà tôi đã cất công chọn lựa và dịu dàng rọi lên người tôi. 


Chỉ đến khoảnh khắc đó, tôi mới thực sự chắc chắn rằng mình đã được tái sinh, đã trở về những năm tháng tuổi trẻ.


 Ánh nắng của những năm 90 dường như còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời khi tôi về già. 


Khóe môi tôi khẽ nhếch lên và bất giác mỉm cười, hoàn toàn quên bẵng đi việc phải sốt sắng quan tâm đến Trần Nam đang cau mày và ho liên tục bên cạnh.


Đột nhiên bàn tay Trần Nam khẽ vươn tới. Tôi liếc nhìn sang thì thấy gương mặt anh trông có vẻ rất khó chịu. Trước đây, mỗi sáng khi còn nằm cạnh nhau, tôi luôn chủ động hôn anh một cái. Giờ đây, Trần Nam đang hơi nghiêng người sát lại, rõ ràng là đang chờ đợi điều đó. Mái tóc anh rối bù, ánh mắt lơ đãng, đôi môi thì đỏ rực như thể có tô son vậy.


Tôi đưa tay đẩy mặt anh ra – bà đây không muốn lại hạ mình nữa.


“Không hôn à?”


Tôi bật cười lạnh lùng: "Chẳng phải anh không thích hôn vào buổi sáng sao?”


“Không phải không thích… Anh chấp nhận được mà.” Giọng anh hơi khàn, nhưng ngữ điệu lại nghiêm túc vô cùng.


Chấp nhận được? Anh tưởng mình là sếp của tôi chắc?


“Thế thì anh chủ động đi.”


Ánh mắt mơ màng của Trần Nam lập tức trở nên trong veo như vừa bị tạt một gáo nước lạnh, vẻ mặt kinh ngạc không thể che giấu.


“Dựa vào đâu mà lần nào cũng phải là em chủ động? Chẳng lẽ anh không có miệng hay sao?” Suốt bao nhiêu năm qua, mỗi lần thân mật đều là tôi chủ động. Tôi chẳng qua chỉ vì yêu anh quá mức, chứ không phải bản chất tôi là một người hèn hạ.


Trần Nam lặng lẽ lùi lại, rõ ràng trong lòng anh chẳng hề có tôi. 


Đến cả việc chủ động cầu xin tôi giải quyết nhu cầu sinh lý đối với anh cũng là một việc khó khăn đến thế. T


ôi liếc nhìn phần chăn mỏng đang phồng lên ở phía dưới của anh rồi lạnh lùng cười thầm trong bụng… vậy thì cứ chịu đựng đi.


Tôi thay đồ ngủ, ôm mớ quần áo mới mua hôm qua ra khỏi phòng và định bụng mang đi giặt. Ngay lúc đó, sau lưng bỗng nhiên vang lên một tiếng gọi khẽ:


“Tiểu Nhụy…” Trần Nam bỗng gọi giật tôi lại: “Anh hình như… bị sốt rồi.”


Tôi lạnh nhạt đáp: “Sốt thì đi khám bác sĩ đi, bộ em biết chữa bệnh chắc?”


Trước kia, lúc tôi còn chưa được chẩn đoán bệnh cũng thường xuyên bị sốt nhẹ. 


Khi đó, tôi từng nói với Trần Nam là muốn anh đưa tôi đến bệnh viện khám thử. Và đây chính xác là câu trả lời anh đã dành cho tôi lúc đó. 


Giờ đây, tôi chỉ đơn giản là trả lại nguyên vẹn câu nói đó cho anh.


Trần Nam bị tôi nói cho đến mức chết lặng, rõ ràng anh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. 


Anh đành uể oải bò dậy khỏi giường rồi bắt đầu thay áo sơ mi mới. Nhưng khi với tay tìm quần áo đã chuẩn bị sẵn trên tủ đầu giường thì lại không thấy. 


Anh mấp máy môi, hiển nhiên định gọi tôi giúp, có điều tôi đã mở cửa bước ra ngoài từ lúc nào.


Bà đây không thèm hầu hạ cái gã đàn ông này nữa, dù chỉ là một giây.


Tôi chỉ giặt quần áo của mình, còn đồ lót mà anh thay ra, tôi liền ném thẳng vào một góc xa. Cái cảnh mặt lạnh đi giặt đồ lót cho chồng ấy à, tôi không làm nữa đâu.


Lúc tôi đang giặt đồ thì mẹ chồng dắt con gái từ ngoài về. Vừa thấy tôi đang bận rộn, bà ấy liền tươi cười bước đến: “Để mẹ làm cho.”


Dù Trần Nam lạnh nhạt với tôi, nhưng mẹ chồng lại luôn thật lòng đối tốt với tôi. Nếu không nhờ có bà ấy hết lòng giúp đỡ thì kiếp trước có lẽ tôi đã chết sớm hơn nhiều rồi.


“Không sao đâu mẹ, con sắp giặt xong rồi ạ.”


Nhưng bà ấy vẫn cố chấp giành lấy chậu đồ trên tay tôi, sau đó liền nháy mắt ra hiệu, ý bảo tôi vào nhà trước: “Con đừng giận thằng Nam nữa nhé, hôm qua mẹ đã mắng nó một trận ra trò rồi.”


Sau đó bà ấy nói thêm: “Nó biết sai rồi đấy. Hôm nay hai đứa cứ coi như bù lại ngày kỷ niệm đi, con muốn gì thì cứ nói.”


Tôi nhìn theo ánh mắt mẹ chồng thì thấy Trần Nam đang loay hoay thắt cà vạt trong phòng ngủ. Có lẽ biết tôi đang nhìn nên anh còn cố nặn ra một nụ cười trông vô cùng gượng gạo.


“Không cần đâu mẹ, kỷ niệm cũng qua rồi. Hôm nay con có việc phải ra ngoài.”


Tôi đã qua cái tuổi mong ngóng một ngày kỷ niệm yêu đương sến sẩm rồi. Giờ đây, khi được sống lại những năm tháng tuổi trẻ, điều duy nhất tôi muốn là bù đắp cho những tiếc nuối của chính mình năm xưa.


Còn mấy chuyện đàn ông với tình yêu ấy à… cút hết cho khuất mắt tôi.


6


Hôm nay tôi quyết định đi bấm hai lỗ tai để có thể đeo những đôi bông tai thật xinh đẹp. 


Sau đó tôi sẽ ghé qua mấy tiệm băng đĩa để tìm mua vài cuốn cassette có nhạc mình yêu thích để tận hưởng một cuộc sống mới đúng nghĩa.


“Chuẩn bị nhé, tôi bấm đây!” Cây kim lạnh buốt khẽ chạm vào dái tai tôi.


Tôi khẽ gật đầu. Cứ tưởng sẽ đau lắm, ai ngờ chỉ như bị muỗi chích một cái, chẳng hề hấn gì.


“Cô gái à, chọn xem muốn mua đôi bông nào nhé.”


Trong tủ kính bày bày đầy những đôi bông tai lấp lánh, từ những chiếc vòng tròn to bản đến những kiểu dáng rực rỡ đều có cả.


“Cái này, cái này nữa, rồi cả mấy đôi kia nữa, tôi lấy hết!”


Lương của Trần Nam không hề thấp. Anh không chỉ làm giáo sư mà gần đây còn bắt đầu đầu tư vào chứng khoán. 


Chỉ vài năm nữa thôi, nhà tôi sẽ giàu lên trông thấy. 


Thế nhưng, kiếp trước tôi lại cứ sợ anh không thích phụ nữ ăn diện nên chẳng bao giờ dám tiêu xài hoang phí. Kết quả là chết sớm hơn cả dự tính.


Sau này Trần Nam chắc chắn sẽ cưới một cô vợ trẻ trung và xinh đẹp hơn tôi cho mà xem. Nghĩ đến đây, tôi lại kêu nhân viên gói thêm cho mình năm đôi bông nữa.


Tay xách nách mang mấy túi to nhỏ, sau đó tôi lại bước tiếp vào một cửa hàng băng đĩa định mua một chiếc máy cassette và vài cuốn băng nhạc mình yêu thích.


“Chủ tiệm ơi, cho hỏi có băng của Trương Học Hữu không ạ? Với cả Vương Phi, Nhậm Hiền Tề nữa.”


“Chờ chút nhé~”


Giọng của người nhân viên trả lời nghe rất nhỏ nhẹ… nhưng sao lại quen tai đến thế nhỉ? Vừa lúc đó, đối phương cũng ngẩng đầu lên, ngay khi bốn mắt chạm nhau — là Giang Bắc!


“Trùng hợp ghê! Chào cô!” Đôi mắt Giang Bắc sáng rực và tràn đầy sức sống của tuổi trẻ: "Cô đến đây làm gì thế?” Cậu ta vội vàng đẩy chiếc máy nhắn tin sang một bên rồi cười nói: “Không làm gì đặc biệt cả, cô muốn mua gì, có thể nói lại một lần nữa không?”


“Ồ, tôi muốn mấy băng của Trương Học Hữu, Nhậm Hiền Tề với Vương Phi.”


Giang Bắc làm việc rất nhanh nhẹn. Cậu ấy liền tìm ngay cho tôi đủ hết các băng nhạc mà tôi muốn. Tôi vừa định trả tiền rồi rời đi thì bên ngoài trời bỗng đổ mưa như trút nước. Tôi không mang ô nên chẳng thể nào về được.


Giang Bắc liếc nhìn chiếc máy cassette mới tinh tôi đang cầm trên tay: “Hay là để tôi giúp cô thử xem mấy cuốn băng này có nghe được không nhé?”


“Cũng được.” Dù sao thì bây giờ cũng đâu có đi nổi.


Giang Bắc tháo lớp vỏ nhựa ra rồi thành thạo lắp băng vào máy. Giai điệu mang đầy hơi thở của thập niên cũ vang lên giữa cơn mưa rào mùa hạ. Chất giọng khàn khàn đặc trưng của Nhậm Hiền Tề bỗng khiến lòng tôi rung lên, đưa tôi quay trở lại những năm tháng thiếu nữ đầy cảm xúc.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo